Chương trước
Chương sau
Editor: punlluv
Cả bọn rời khỏi mật thất đã là 11 giờ tối.
...... Đây là một cơ hội quá tốt đi, đàn em sợ hãi đến run bần bật, đây là thời điểm chứng tỏ bản thân tốt nhất. Vậy mà người anh em này, không có tí hành động nào, ánh mắt chỉ nhìn ngó đàn em, nhưng rốt cuộc lại chẳng làm gì.
...... Mẹ nó nếu anh bây giờ mà là thái giám, chắc là đã gấp đến mọc ra cả đại bảo bối rồi cũng nên.
Lâm Dịch Thâm cũng không còn biện pháp nào, đành phải làm người tốt tới cùng, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, Hạ Đào còn chưa kịp mở miệng, anh đã kéo Hạ Đào lên xe, mặt dày đèo cô trở về.
Hạ Đào trợn tròn con mắt, phất tay vội vàng với bạn thân.
Vì thế, cuối cùng trước cửa chỉ còn thừa lại hai người là Tần Lễ Sơ cùng Tử Lộc.
Sau cơn mưa không khí xung quanh hết sức mát mẻ.
Đêm hè 15, trăng trên trời tròn như mâm thiếc, treo lơ lửng trên không trung, ven đường ve kêu một tiếng lại một tiếng.
Tần Lễ Sơ đá hòn đá dưới chân, mở cửa xe ra, nói: "Anh tiện đường, đưa em trở về."
"...... Cũng được, cảm ơn."
Tần Lễ Sơ "Ừ" một tiếng.
Tử Lộc lên xe, ngồi ở ghế lái phụ.
Tử Lộc cứ ngơ ngác nghĩ ngợi, nghĩ đến Thâm học trưởng từng tốt đẹp biết bao trong trí nhớ của cô. Cô nghĩ đến tối hôm nay, coi như cũng đã toại nguyện một thời cao trung, được cùng anh ăn cơm, còn đi chơi mật thất cùng nhau.
Bảy năm sau Lâm Dịch Thâm ôn nhu lễ phép, hài hước thú vị.
Bảy năm trước Lâm Dịch Thâm ít nói, trắng ra khó hiểu phong tình, như là trái dừa cứng nhắc, nhưng cạy ra thì lại có nước ngọt, cùi ngon.
Sự đối lập này thực quá lớn đi, nhưng Tử Lộc cũng có thể hiểu được, rốt cuộc lúc ấy Lâm Dịch Thâm còn đang là học sinh, hiện giờ đã sớm tốt nghiệp, lại còn trong xã hội lăn lộn nhiều năm, một mình gánh cả công ty, tự nhiên cũng không thể giống hồi cao trung năm ấy.
Người sẽ luôn thay đổi.
Chắc hẳn ra ngoài xã hội, trải quả đủ đắng cay, mới biến thành Lâm Dịch Thâm ngày hôm nay.
Tử Lộc nghĩ đến lại có chút đau lòng cho Lâm Dịch Thâm.
Cô lấy lại tinh thần, nhẹ giọng hỏi Tần Lễ Sơ: "Lâm Dịch Thâm mấy năm nay có phải tương đối gian khổ hay không? Không lẽ nghành sản xuất game quá khó ư? Tôi nghe nói ra game đều phải chạy đua thời gian, có phải không."
Tần Lễ Sơ: "Cũng ổn."
Tử Lộc lại hỏi: "Tôi nhớ rõ Lâm Dịch Thâm trong nhà rất phức tạp, có phải tranh đấu gay gắt lắm không?"
Tần Lễ Sơ: "Cũng ổn."
Tử Lộc lại nói: "Tôi phát hiện công ty anh ấy vẫn luôn đăng thông báo tuyển dụng thư kí, là vẫn không có thư kí nào thích hợp ư?"
Tần Lễ Sơ nghe cô trái một câu Lâm Dịch Thâm phải một câu Lâm Dịch Thâm, từ lúc lên xe tới nay một mở miệng liền không rời đi quá này ba chữ, dừng ở lỗ tai anh, như thế nào lại nghe đến thực chói tai, trong ngực còn có cái gì nghèn nghẹn.
Anh cứng rắn mà đáp: "Không biết."
"Úc......"
Nhận thấy được Tần Lễ Sơ không kiên nhẫn nữa, Tử Lộc cũng không mở miệng dò hỏi.
Cô cẩn thận ngẫm lại, tuy nói chồng trước tỏ vẻ không ngại, nhưng xét lại anh cũng không thể nào hoàn toàn không ngại được.
Tử Lộc câm miệng.
Nhưng mà, Tử Lộc câm miệng, Tần Lễ Sơ ngực lại càng thêm tắc nghẽn.
...... Trừ bỏ Lâm Dịch Thâm ra, cô liền không có gì để nói với anh ư?
Lại là một dòng suy nghĩ lướt qua.
Tần Lễ Sơ mở cửa sổ xe ra, gió đêm phất quá gương mặt, sự lành lạnh khiến tâm tình cũng trở nên bình ổn hơn.
Phía trước xảy ra sự cố.
Một chiếc lại một chiếc xe chắn ở trên cầu vượt.
Tử Lộc cũng mở ra cửa sổ xe, thăm dò xem xét phía trước.
Trên xương quai hàm của cô có một khuyên tai kim cương lóng lánh, ánh sáng nhập nhòe trước mắt.
Tần Lễ Sơ bỗng nhiên liền nhớ tới chuyện trước kia.
Tử Lộc thời điểm đó vẫn là vợ anh, có một năm ăn tết, tài xế về nhà ăn tết, anh lái xe đưa Tử Lộc về Tần gia ăn tết. Hẳn là về ăn tết, cô dường như cảm xúc tăng vọt, trên mặt tràn ngập vui vẻ.
Trên đường phố là không khí ấm áp chào mừng năm mới, cô chỉ vào câu đối cùng anh nói: "Chồng à, Hạnh Hoa công quán của chúng ta cũng dán như vậy đi"
Anh nói: "Em cứ quyết đi, thế nào cũng được."
Cô hết sức cao hứng, cười đến mi mắt cong cong, buổi tối còn quấn lấy anh gặm cắn, trong mắt tất cả đều là anh.
Đó đều là chuyện của năm trước, đến năm nay mọi chuyện đã khác hẳn.
Cô vô cớ đưa ra yêu cầu li hôn, lại bởi vì một hồi tai nạn xe cộ, trở nên như là một người khác.
Tần Lễ Sơ hoang mang cực kỳ.
Là nguyên nhân nào khiến cô lại có bộ dạng xa lạ như vậy?
Tần Lễ Sơ cho rằng chính mình là hiểu biết vợ mình, chính là hiện tại anh lại phát hiện anh cũng không phải hiểu biết Tử Lộc nhiều đến như vậy. Anh thậm chí còn không biết người bên gối từng có thói quen hút thuốc.
Ở Hạnh Hoa công quán, anh chưa bao giờ ngửi qua loại mùi đó.
Anh cũng không biết luôn miệng nói thích chính mình mười năm, từ cao ngay từ đầu liền rất nỗ lực mà đuổi theo hắn thái thái, mất đi một đoạn ký ức sau, phủ nhận sở hữu qua đi.
Anh cũng không biết vợ anh, người luôn miệng nói thích anh mười năm, từ khi đại học đã rất nỗ lực theo đuổi anh có phải là nói thật hay không
Nếu như là thật vậy tại sao mất đi một đoạn kí ức, mọi chuyện lại đều bị phủ nhận như vậy?
Anh thanh âm khàn khàn thanh âm, hỏi cô: "Em thật sự thích Lâm Dịch Thâm?"
Tử Lộc xoay đầu lại, có chút kinh ngạc, không ngờ anh sẽ hỏi cô vấn đề này.
Vote cho chương nha!!!
Đọc truyện tại wattpad: Leonapizz để đọc được chương mới sớm nhất
Follow wattpad: Leonapizz để đọc được nhiều bộ truyện hay khác trong tương lai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.