Trợ lý Đinh loay hoay, liên tục nhìn gương chiếu hậu không biết phải làm sao khi thấy Tống Tranh và Lưu Lan giương cung bạt kiếm, cậu không biết bây giờ có nên lái xe đi hay không nữa. Đinh Thất nuốt nước bọt bạo gan mở miệng hỏi: “Chủ tịch! Bây giờ chúng ta quay về biệt thự ạ?”
Tống Tranh ừ một tiếng vừa định quay đầu đi chỗ khác không muốn nhìn Lưu Lan nữa thì đập vào mắt của anh là vết thương trên cánh tay phải của cô. Vết thương không quá dài nhưng đủ khiến cho anh thấy chói mắt khó chịu, Tống Tranh nhìn chằm chằm vào vết thương ấy cọc cằn hỏi: “Cô đi gặp người yêu cũ để quay lại hay là để đánh nhau thế? Cánh tay bị thương như thế mà không có cảm giác gì sao?”
Nghe anh nói thế lúc này Lưu Lan mới chú ý đến vết thương trên cánh tay của mình, chắc có lẽ lúc giằng co đã đụng trúng cạnh bàn, khi nãy vì quá sợ hãi nên cô hoàn toàn không để ý đến không đau không gì cả nhưng bây giờ bắt đầu có chút đau rát rồi. Lưu Lan phẩy phẩy tay nói: “Không sao, một lát về nhà băng bó qua loa là được rồi, không có nghiêm trọng.”
Quan sát thấy sắc mặt có chút khó coi của Tống Tranh, hai mày của Lưu Lan khẽ nhướng lên, đầu hơi nghiêng qua hỏi: “Chủ tịch Tống là đang lo lắng cho tôi sao, nếu như tôi nói khi nãy tôi suýt bị giết chết anh có tin không?”
Tống Tranh mở to hai mắt nhìn Lưu Lan như muốn xác thực lời cô vừa nói có phải là thật hay không, quả thật dáng vẻ hốt hoảng khi nãy của cô rất giống bị người ta đuổi giết, anh hơi híp mắt lại ngờ vực hỏi: “Thật? Cô thật sự suýt bị Thái Bách Trung giết chết?”
Lưu Lan vừa chuẩn bị mở miệng trả lời thì điện thoại reo lên, cô nhanh tay ấn nút nghe máy: “Tớ nghe đây.”
“Tớ tìm được chỗ thuê mở quán cà phê rồi, vị trí vô cùng đẹp luôn, bây giờ tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu mau đến đây đi.” Trương Minh Nguyệt nói trong sự phấn khích, nhanh chóng gửi địa chỉ cho Lưu Lan.
“Được, tớ sẽ đến ngay.” Lưu Lan cũng vui vẻ không kém, cúp máy cô ngay lập tức nói với trợ lý Đinh: “Trợ lý Đinh! Phiền anh tấp xe vào lề giúp tôi, tôi muốn xuống xe.”
“Cô muốn đi đâu tôi đưa cô đi luôn.” Tống Tranh cau mày lên tiếng, ánh mắt lại nhìn vết thương ở cánh tay của Lưu Lan: “Trước khi đi cô nên xử lý vết thương đi, còn nữa cô vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của tôi.”
“Không cần đâu, tôi không làm phiền anh nữa, tự tôi bắt xe đi được rồi, máu cũng đã khô lát nữa tôi sẽ tự băng lại, còn về câu hỏi của anh khi nãy anh cứ xem như tôi đang nói đùa đi.” Lưu Lan không nhanh không chậm đáp lại, từ ngữ điệu đến cử chỉ đều vô cùng lạnh nhạt, xa cách.
Trợ lý Đinh tấp xe vào bên trong lề, trước khi xuống xe Lưu Lan quay đầu lại nói: “Anh không cần phải tỏ vẻ quan tâm tôi như thế đâu, ở đây cũng không có ba mẹ của anh, trợ lý Đinh thì quá biết rõ mối quan hệ giữa tôi và anh rồi, anh đột nhiên quan tâm tôi như thế tôi sợ đấy.”
Cánh cửa xe vừa đóng lại, trợ lý Đinh liền cố gắng khiến bản thân vô hình trước Tống Tranh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cậu biết ngay chính lúc này vị ngồi ở phía sau đang tức giận, sắc mặt đã đen như lọ nồi rồi. Nói đi nói lại Đinh Thất cảm thấy Lưu Lan nói cũng có phần đúng, một người trước giờ lạnh nhạt như Tống Tranh lại bỗng trở nên tốt tính, quan tâm hỏi han gặp cậu cậu cũng sợ run.
Tống Tranh tức mà không thể làm gì được cũng không thể phát tiết với người không liên quan, anh liếc mắt nhìn hộp bánh mới mua lúc nãy, vốn dĩ anh có lòng mua cho cô thế mà cô lại có thái độ đó. Tống Tranh hừ lạnh một tiếng: “Hộp bánh này tặng cho cậu đấy.”
“Cảm… cảm ơn chủ tịch.” Trợ lý Đinh khẽ gật đầu, nuốt nước bọt cảm ơn sếp của mình, hộp bánh này cậu không muốn nhận cũng không được, thôi thì cứ xem như hôm nay có lộc ăn đi.
Gần bảy giờ tối Lưu Lan mới quay về biệt thự, trên tay còn xách đồ ăn về cho Tống Tranh, anh ngồi ở phòng khách hai tay khoanh lại, chân vắt chéo liếc mắt nhìn vào phòng bếp, lúc chiều khi nhận được điện thoại của Lưu Lan nói rằng cô về muộn nên mua đồ ăn ở bên ngoài thì anh đã khó ở đến tận bây giờ.
Sau khi đổ đồ ăn ra bát đĩa, Lưu Lan đi lên phòng, suốt cả buổi trưa và buổi chiều cô cùng Trương Minh Nguyệt ký hợp đồng thuê chỗ sau đó đi mua mấy đồ dùng cần thiết khiến cho cả người mệt mỏi, uể oải vô cùng, bây giờ chỉ muốn bay lên phòng nằm thôi.
Thấy Lưu Lan bước lên phòng Tống Tranh lên tiếng hỏi: “Cô không ăn sao?”
“Anh ăn trước đi, lát nữa tôi ăn sau.” Lưu Lan nói xong thì đi nhanh lên phòng, cô muốn nằm nghỉ lắm rồi.
Tống Tranh nhìn mấy món trên bàn một chút thèm ăn cũng không có, cầm đũa lên gắp vài miếng cho vào miệng anh cảm thấy không có khẩu vị gì cả, đồ ăn bên ngoài thật chẳng ra làm sao. Đũa vừa đặt xuống cả người Tống Tranh bất chợt khựng lại, anh bỗng nhớ tới lời Lê Trọng Hưng nói lúc sáng: “Đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị của cậu hay là do cậu đã quen ăn đồ ăn của cô gái đó nấu rồi nên không muốn ăn đồ ăn người khác nấu?”
Tống Tranh không tin mấy lời nhảm nhí đó, anh cầm đũa lên tiếp tục ăn nhưng cũng chẳng được mấy miếng lại bỏ đũa xuống, quả thật là ăn không quen càng không quen ăn một mình như thế. Tống Tranh thở dài một hơi đứng dậy đi lên phòng, lần này anh thật sự không xong rồi.
Tám giờ sáng, Lưu Lan có mặt tại công ty cùng với luật sự của mình, người đàn ông trung niên với chiếc bụng phệ trước mặt Lưu Lan chính là vị tổng giám đốc mà mấy năm trước đã đích thân mời cô đến nơi này làm việc.
Cao Đạt dùng đủ mọi lời đe dọa để có thể giữ lại người tài nhưng vẫn vô dụng, cuối cùng không cam tâm mà thoả hiệp, chấm dứt hợp đồng với Lưu Lan.
Lưu Lan cảm thấy cả người nhẹ nhõm khi chấm dứt hợp đồng với cái công ty khốn kiếp này, trước khi rời đi cô không quên ‘nhắc nhở’ sếp cũ của mình: “Tôi có lòng tốt nhắc nhở, tốt nhất là ông cùng Thái Bách Trung hãy cẩn thận một chút đừng để tôi tìm ra bằng chứng, nếu không các người cũng lường trước được hậu quả rồi đấy.”
Bước ra khỏi công ty, tinh thần của Lưu Lan sảng khoái, vui vẻ hơn bao giờ hết, luật sư vừa rời đi cô liền nhận được điện thoại từ Trương Minh Nguyệt, Lưu Lan chưa kịp mở miệng thì bên kia Trương Minh Nguyệt đã phấn khích nói trước: “Chúng ta sắp giàu rồi, tớ thật không ngờ cậu còn biết chơi chứng khoán đấy.”
Lưu Lan phì cười trước độ đáng yêu của cô bạn thân: "Thì tớ...” Lời chưa kịp nói hết Lưu Lan bỗng nghe thấy tiếng xe máy đang ở rất gần mình, quay đầu sang thì hoảng hốt phát hiện có một chiếc xe máy đang lao về phía của mình, nó lao về phía Lưu Lan rất nhanh khiến cô không thể nào tránh được.
Rầm! Tất cả người đi đường giật mình hoảng hốt nhìn cô gái nằm bất tỉnh trên vỉa hè, một vài người ở đó vội vàng gọi xe cấp cứu tất cả đều đổ dồn vào Lưu Lan, không ai để tâm đến người lái xe tông cô, chiếc xe máy ấy đã thành công tẩu thoát khỏi hiện trường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]