Hà Yên Thư đang ngồi ở phòng khách đắp mặt nạ, xem phim chờ con dâu cùng con trai về, thấy hai người về bà liền bảo cả hai rửa tay đi vào bếp ăn tối, con trai bà chưa ăn thì không nói nhưng còn về con dâu, Hà Yên Thư đoán cô cũng chưa ăn được gì nhiều, ăn chung với những người mình không thích thì làm sao ăn nhiều ăn ngon được? Khi nãy thấy con trai đi đón Lưu Lan là bà đã đoán ra được con dâu cưng chắc chắn là bị người ta bắt nạt nữa rồi, nên bà nhờ bà Ngô nấu thêm một chút đồ ăn chờ cô về.
Thấy hai mắt Tống Tranh luôn tràn ngập ý cười, ánh mắt nhìn Lưu Lan cứ lấp la lấp lánh, Hà Yên Thư cười cười kéo con trai lại khẽ hỏi: “Có chuyện gì mà trông con vui quá vậy?”
Tống Tranh kể lại cho mẹ mình nghe toàn bộ câu chuyện, Hà Yên Thư sau khi nghe xong thì bĩu môi, tặc lưỡi: “Ôi trời! Chỉ mới được vợ khen có một tí đã vui như thế rồi, thật đúng là không có tiền đồ mà.”
Tống Tranh mặc cho mẹ nói mình không có tiền đồ vẫn không để ý, nụ cười trên môi càng tươi hơn, ai mà chả thích được vợ khen chứ? Hơn nữa từ lúc Lưu Lan lạnh nhạt, xa cách với anh thì không còn khen anh gì nữa, nên bây giờ được cô khen dù chỉ một chút cũng khiến Tống Tranh vui vẻ, tâm trạng phơi phới.
Sau khi hai người ăn tối xong thì lên phòng tắm rửa thay đồ, trước khi đi ngủ Tống Tranh còn giúp Lưu Lan trong việc kinh doanh quán, cho cô một vài ý tưởng thu hút khách. Lưu Lan rất vui vẻ tiếp thu sau đó lại thuận miệng khoe quán hiện tại kinh doanh rất tốt, có rất nhiều khách mới: “Hai ngày gần đây có khá nhiều khách giàu có đến, hầu như toàn là những người đã từng xuất hiện trên tạp chí doanh nhân, các nhân viên bình thường đã làm việc nhiệt tình bây giờ còn nhiệt tình hơn nữa vì sau khi uống xong họ còn cho thêm tiền. Thật không hiểu có nhiều quán lớn hơn, sang trọng hơn nhưng tại sao họ lại chọn quán của tôi? Là vì Minh Nguyệt?”
Tống Tranh không nói gì chỉ cười nhẹ, thật ra những người đó đến là do anh đã nhắn tin tâng bốc quán thiếu điều lên tận trời, Triệu Hoàng Phú cùng Lê Trọng Hưng cũng chia sẻ khen ngợi nên ngoại trừ mấy doanh nhân mà Lưu Lan vừa nói thì còn có cả bác sĩ, y tá đến ủng hộ.
Hơn mười giờ hai người mới đi ngủ, Tống Tranh đợi sau khi Lưu Lan hoàn toàn chìm vào giấc ngủ liền nhích lại gần, cánh tay choàng qua ôm lấy cơ thể mềm mại của vợ, thầm nghĩ: “Ôm một chút chắc không bị phát hiện đâu nhỉ? Chỉ một chút rồi buông ra, Lưu Lan chắc chắn sẽ không phát hiện ra chuyện gì cả.”
Chỉ một chút của Tống Tranh là đến tận sáng ngày hôm sau, anh ôm cô rồi ngủ quên mất. Lưu Lan vừa thức dậy đập thẳng vào mắt chính là gương mặt phóng to của Tống Tranh cô còn ôm anh rất chặt, Lưu Lan giật mình suýt chút nữa đã thẳng chân đạp anh xuống giường. Cô nhẹ nhàng thoát khỏi cái ôm của Tống Tranh, nhanh chóng vọt vào phòng tắm, đứng trước gương cô vỗ lên trán của mình một cái: “Sao lại ôm người ta nữa rồi? Thật mất mặt mà.”
Ngồi trên bàn ăn sáng, Lưu Lan có chút lúng túng khi đối diện với Tống Tranh, hoàn toàn không hay biết Tống Tranh mới là người chủ động ôm cô ngủ suốt một đêm, anh đối với chuyện này rất tỉnh, giống như tối qua người ôm không phải là mình vậy.
Ăn sáng xong, Tống Tranh đưa Lưu Lan đến quán cà phê trước mới đến Tống thị, trên đường đi anh nghiêm túc nói với cô: “Nếu như có người bắt nạt cô, nói cô này nọ thì cô nhất định phải giống như ngày hôm qua nói cho tôi biết, phải luôn nhớ rằng tôi luôn là người chống lưng, chỗ dựa vững chắc cho cô, tôi không cho phép ai bắt nạt vợ mình cả.”
Câu cuối cùng như đánh thẳng vào trái tim của Lưu Lan, nó không còn là câu vợ trên danh nghĩa nữa mà là vợ mình, cô mím môi ừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu về phía cửa sổ, tự thôi miên bản thân là tuyệt đối không được rung động nữa, không được đi vào vết xe đổ. Tối hôm qua, Tống Tranh có nói đến chuyện bài hát nhưng cô đã né tránh không muốn nhắc tới, cho dù anh có nói như thế nào thì Lưu Lan cũng không muốn nghe, cô sợ.
Đến quán, Tống Tranh tháo dây an toàn vừa định xuống xe thì điện thoại của Lưu Lan bất ngờ reo lên, thấy người gọi đến là bác sĩ phụ trách của mẹ vợ, đôi mày của anh hơi cau lại. Lưu Lan cũng căng thẳng, lo lắng nghe máy, sau khi nghe bác sĩ báo tình hình cả người của cô run rẩy, hai mắt đỏ hoe, ngấn lệ, vội vàng nói: “Anh mau đưa tôi đến bệnh viện đi, bác sĩ vừa báo mẹ tôi đột ngột trở nặng, hiện tại đang rất nguy kịch.”
Tống Tranh vội thắt dây an toàn lại rồi khởi động xe nhấn ga lao nhanh đến bệnh viện, có thể nói đây là lần anh chạy nhanh nhất từ trước đến giờ.
Vừa tới bệnh viện, Lưu Lan hận không thể chạy nhanh đến phòng cấp cứu, chưa bao giờ cô chán ghét cái chân của mình đến vậy. Đứng trước phòng cấp cứu, Lưu Lan khóc nghẹn, sợ hãi không thôi, vừa nấc cô vừa nói: “Tại sao? Rõ ràng mọi chuyện đã dần thay đổi, thế thì tại sao chuyện này vẫn xảy ra? Tại sao chứ?”
“Hả? Cô đang nói cái gì vậy? Cái gì mà mọi chuyện dần thay đổi?” Tống Tranh vừa mới dìu vợ mình ngồi xuống liền nghe cô lẩm bẩm trong miệng những câu khó hiểu.
Lưu Lan giật mình lắc đầu phủ nhận ngay lập tức: “Không có gì, tôi chỉ là lo lắng quá nên nói năng lung tung thôi.”
Tống Tranh nhíu mày ngờ vực, anh có cảm giác những lời vừa nãy của Lưu Lan không phải là vì quá lo lắng, sợ hãi mà nói năng lung tung mà nó còn có một ý khác.
Cả hai người ngồi chờ ở bên ngoài một lúc thì bác sĩ phụ trách bước ra: “Hiện tại tình hình bệnh nhân không được khả quan lắm, mẹ của cô đã rơi vào hôn mê sâu, bây giờ cần phải phẫu thuật thay tim ngay nhưng bệnh viện chưa tìm thấy trái tim thích hợp, chúng tôi cũng đã liên lạc với những bệnh viện khác cũng không có. Nếu trong vài ngày tới vẫn không có tim phù hợp để thay thì tôi nghĩ người nhà nên chuẩn bị tâm lý trước.”
Lưu Lan muốn ngất đi sau khi nghe bác sĩ nói, Tống Tranh đỡ lấy cô, liên tục trấn an: “Mẹ sẽ không sao đâu, nhất định sẽ có tim thích hợp, tôi sẽ dùng mối quan hệ của mình giúp cô liên lạc với các bệnh viện trong và ngoài nước, nhất định sẽ có mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]