Chương trước
Chương sau
Chỉ chưa đầy hai tháng chân của Thái Bách Trung đã hồi phục rất nhanh, khác với những gì chẩn đoán trước đó, ngay khi vừa cảm thấy chân đã có thể đi lại bình thường Thái Bách Trung liền đến bệnh viện kiểm tra sau đó tháo bột không chờ đợi thêm vài ngày gì nữa, hắn gấp chết rồi, muốn đến nhà của Lưu Lan tìm bản nhạc đó, độ nổi tiếng của hắn ngày càng sụt giảm còn đợi nữa thì nguy to.

Quản lý thấy nghệ sĩ của mình bắt đầu chuẩn bị cho việc tối nay lẻn vào nhà Lưu Lan thì hoảng sợ, thấp thỏm trong lòng: “Này, chân của cậu mới vừa hồi phục thôi muốn đi đâu lẻn vào nhà ai thì đợi vài ngày nữa đi, coi chừng lại phải bó bột đấy.”

“Tôi biết chân mình như thế nào, tôi không đợi được nữa, tôi muốn nhanh chóng quay lại sân khấu, quay lại một cách hoành tráng nhất.” Thái Bách Trung không quan tâm cái gì nữa, sau khi lấy được bản nhạc hắn còn phải làm đủ chuyện, không phải ngày một ngày hai là xong, hắn không muốn bản thân dậm chân tại chỗ, phải bắt đầu lại từ đầu.

Quản lý hết nói nổi Thái Bách Trung nữa rồi, cứng đầu cứng cổ không chịu được, cái chân mà bị cái gì thì đừng có mà tìm cậu khóc lóc ỉ ôi, trách cậu không nhắc nhở trước. Lỡ mà bị người nào đó phát hiện nhận ra thì hay luôn, lúc đó với tính cách của Cao Đạt không biết chừng sẽ bỏ lơ không thèm xử lý.



- ------------------------------------------------

Lưu Lan vì tránh gây sự chú ý mà trong thời gian này hạn chế đến quán, cô ở nhà chán nản không biết làm gì, suy tư một lúc thì lấy giấy ra sáng tác nhạc, đã khá lâu rồi cô không động tới việc này, chống cằm suy nghĩ tìm cảm hứng một hồi cuối cùng cũng tìm được cảm hứng, cô sẽ viết dựa vào chuyện tình đáng yêu lại mập mờ không rõ của Trương Minh Nguyệt và Lê Trọng Hưng, hai người họ đúng với câu tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Bên này Lưu Lan rảnh rỗi sáng tác nhạc thì bên kia Tống Tranh lại phải bận rộn chuẩn bị cho màn tỏ tình sắp tới của mình, anh muốn trang trí khắp nơi hoàn toàn bằng hoa hồng thật, phải cho cô một buổi tỏ tình đáng nhớ nhất.

Đinh Thất cũng đi theo chủ tịch của mình tất bật chuẩn bị, vừa xử lý xong công việc ở Tống thị liền phải chạy sang hội trường để giám sát, chuẩn bị. Trợ lý Đinh thật sự rất nể mức độ chịu chi của sếp mình, đây chỉ mới là tỏ tình mà đã làm hoành tráng như thế không biết sau này cầu hôn, tổ chức hôn lễ còn hoành tráng, long trọng cỡ nào nữa.

Đang chăm chú quan sát nhân viên trang trí, Tống Tranh bỗng nhận được cuộc gọi từ người mà anh cử đi theo dõi Lưu Quân Tùng: “Ông chủ! Lưu Quân Tùng không có gì đáng nghi, nhưng tôi lại vô tình phát hiện ra một chuyện, tôi thấy vợ của Lưu Quân Tùng lén lút gặp gỡ một người đàn ông còn đưa tiền cho ông ta nữa.”

“Cậu cho người điều tra người đàn ông đó cho tôi, phải có thông tin càng nhanh càng tốt.” Lén lút gặp thì chắc chắn là có chuyện mờ ám rồi, anh phải điều tra cho thật kỹ tránh cho bọn họ làm hại đến Lưu Lan.



“Vâng, đến tối sẽ có thông tin cho ông chủ ạ.” Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại rồi ngắt máy, tiếp tục theo dõi Lưu Quân Tùng.

Hơn mười một giờ đêm, Thái Bách Trung trùm kín người từ trên xuống dưới đứng trước nhà của Lưu Lan cùng quản lý quan sát xung quanh, xác nhận không có ai hắn liền mang dụng cụ bẻ khóa ra bẻ khóa nhà Lưu Lan. Quản lý đứng bên cạnh thấy cảnh này thì sa sầm mặt mày, không nhịn được mà mở mồm chửi thề: “Con mẹ nó! Cậu bẻ khóa thành thục như thế luôn à? Riết rồi tôi không biết cậu làm ca sĩ hay làm ăn trộm luôn đấy.”

Thái Bách Trung không có hơi sức đâu mà để ý đến quản lý của mình, hắn bẻ khóa thành công, chậm rãi lẻn vào nhà, vừa bước vào hắn phải đứng khựng lại, hai mắt đảo quanh khi thấy xung quanh ngôi nhà toàn bụi với mạng nhện, Lưu Lan chuyển nhà rồi? Thái Bách Trung vội vàng chạy vào phòng của cô lục lọi với hy vọng bản nhạc còn ở đó, nhưng hắn đã lục tung căn phòng vẫn không tìm thấy gì, hắn tức tối đập phá hết đồ đạc ở đó để trút giận.

Quản lý đứng ở bên ngoài canh nghe thấy tiếng động lớn thì giật nảy mình hớt hải chạy vào xem, thấy Thái Bách Trung như phát điên đập phá đồ đạc còn sót lại trong nhà, cậu ta chạy tới ôm hắn lại: “Cậu làm cái gì thế hả? Cậu điên rồi à? Sao lại đập phá đồ đạc?”

“Không tìm thấy, không tìm thấy bản nhạc đó.” Thái Bách Trung muốn có bản nhạc đó đến mức phát điên rồi, chỉ cần có bản nhạc đó hắn nhất định sẽ nổi tiếng trở lại, sẽ được mọi người đón nhận.

“Không có thì thôi, công ty chúng ta thiếu gì nhạc sĩ, cậu muốn bao nhiêu bài mà chả được.” Quản lý biết Lưu Lan tài giỏi nhưng không cần phải đến mức khiến cho Thái Bách Trung điên cuồng muốn nhạc của cô như thế chứ?

“Mấy nhạc sĩ đó làm sao có thể so sánh với Lưu Lan được cơ chứ? Anh không thấy tất cả các bài hát mà Lưu Lan sáng tác đều rất nổi tiếng hay sao? Mấy ca sĩ mới ra mắt chỉ cần hát bài hát của cô ta liền trở nên nổi tiếng,vụt sáng thành sao, tôi cũng là nhờ những bài hát đó mới nổi tiếng. Mấy người nhạc sĩ đó có dám đảm bảo với tôi rằng nhạc của họ sẽ nổi tiếng như thế không?”

Quản lý không phản bác được, quả thật đúng như những gì Thái Bách Trung vừa nói, bài hát của Lưu Lan thật sự rất hay, rất có ý nghĩa lại gây nghiện, chỉ cần nghe một lần là phải nghe lại ngay, nhưng bây giờ có nói gì, làm gì cũng vô ích, Lưu Lan đâu còn là nhạc sĩ của công ty nữa.

Sợ Thái Bách Trung bị người ta phát hiện vì màn đập phá đồ gây tiếng động lớn vừa rồi, quản lý gấp gáp kéo hắn rời đi nhưng không hề biết rằng mọi hành động nãy giờ của hai người đã bị Triệu Hoàng Phú quay lại.

Triệu Hoàng Phú vừa đi chơi cùng bạn bè xong, trên đường quay về thì vô tình nhìn thấy Thái Bách Trung lén la lén lút bẻ khóa vào nhà người ta, đáng lẽ ra anh không quan tâm đến nhưng anh đã từng nghe Tống Tranh nói nơi này là nhà cũ của Lưu Lan, Triệu Hoàng Phú bèn quay phim lại gửi cho Tống Tranh, xác nhận xem đây có phải là nhà cũ của Lưu Lan hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.