Vừa nói xong Trương Minh Nguyệt mới ý thức được nguy hiểm khi thấy Tống Tranh, do phấn khích nên cô đã không hề để ý đến chuyện Tống Tranh cũng có mặt ở đây, thấy sắc mặt của anh lạnh tựa như băng thì Trương đại minh tinh biết bản thân đã lỡ đốt nhà bạn thân mất rồi.
Trương Minh Nguyệt không biết phải làm gì ngoại trừ nở một nụ cười thật tươi rồi nói: “Chủ tịch Tống! Anh cứ yên tâm Lan Lan nhà tôi đã từ chối đàn anh Hoài Vĩ rồi.”
Tống Tranh mặc dù biết rất rõ Lưu Lan sẽ từ chối nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu, có người công khai theo đuổi vợ mình có ai mà không ghen cơ chứ. Tống Tranh bất chợt nhớ tới giấc mơ kỳ lạ mà mình đã mơ mấy hôm trước bèn nói: “Lưu Lan! Mấy hôm trước anh có mơ một giấc mơ rất là kỳ lạ, trong mơ anh thấy bản thân dường như đang ở một thế giới khác, ở đó anh đã đối xử rất tệ với em, chưa bao giờ cho em một sắc mặt tốt cả.”
Lưu Lan nghe đến đây thì giật mình thon thót, hai mắt mở to nhìn anh, cảm thấy rất khó tin, làm sao anh có thể mơ thấy chứ? Trương Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ, cũng hết hồn không kém gì bạn thân của mình.
Tống Tranh đã từng có suy nghĩ có phải vì Lưu Lan cũng đã từng mơ một giấc mơ như thế nên mới lạnh nhạt với anh không, hoặc cũng có thể cô nhìn thấy trước được tương lai, nhưng anh làm sao có thể đối xử tệ với cô như vậy được, cho dù có trở thành một gã điên anh cũng sẽ không bao giờ đối xử với cô như thế.
“Đó cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi anh quan tâm tới nó làm gì?” Lưu Lan nuốt nước bọt, trong lòng có chút căng thẳng nói.
“Đúng chỉ là một giấc mơ nhưng anh lại có cảm giác nó rất chân thật. Lưu Lan! Có khi nào…”
Tống Tranh chưa kịp nói hết câu thì cô đã lảng sang chuyện khác, hiện tại cô đang suy nghĩ về những lời mà Hà Yên Thư đã nói, có nên một lần nữa chấp nhận tình cảm này hay không, hiện tại cô không muốn nghe nói bất cứ chuyện gì liên quan tới kiếp trước.
Tống Tranh nhận ra thái độ khác lạ của Lưu Lan thì cau mày nghi hoặc, không lẽ những chuyện anh thấy trong giấc mơ là thật? Anh nhất định phải tìm cách dò hỏi cho ra chuyện này, có lẽ đây chính là khúc mắc khiến cho Lưu Lan không muốn cho anh thêm một cơ hội nào nữa.
Trưa hôm sau, Hoài Vĩ lại mang hoa đến quán tặng cho Lưu Lan, cô vẫn nhất quyết từ chối không nhận: “Đàn anh! Anh đừng mua hoa đến tặng cho em nữa, em sẽ không nhận đâu, anh làm như thế thật sự rất lãng phí thời gian, tiền bạc của anh đấy, giữa em và anh thật sự không thể tiến thêm một bước nào nữa.”
“Tại sao lại không thể? Có phải vì anh không giàu có bằng Tống Tranh hay không?” Hoài Vĩ vô thức thốt ra câu này, đến khi cảm thấy bản thân lỡ lời thì cũng đã muộn.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Lưu Lan nhíu chặt đôi mày hỏi ngược lại Hoài Vĩ, ý của đàn anh là cô kết hôn với Tống Tranh là vì tiền, vì anh giàu có, quyền thế?
“Anh… anh không có ý đó…” Hoài Vĩ luống cuống muốn giải thích nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra lời giải thích nào thích hợp, nghe lọt tai.
Tống Tranh mang cơm trưa đến quán muốn ăn cùng với vợ, vừa đến đã bắt gặp Hoài Vĩ tặng hoa cho vợ mình, anh hừ lạnh một tiếng sải bước đến đặt hai phần cơm trưa lên bàn, đôi mắt sắc bén nhìn Hoài Vĩ: “Cậu lớn giọng tuyên bố theo đuổi vợ của người khác như thế cậu cảm thấy coi được hay sao?”
“Cái gì mà vợ anh chứ? Giữa anh và Lưu Lan đã không còn là vợ chồng nữa rồi, tôi có quyền theo đuổi cô ấy.” Hoài Vĩ hất mặt lớn giọng đáp trả, đã ly hôn thì Tống Tranh có quyền gì ngăn cản anh ta không được theo đuổi Lưu Lan chứ?
Tống Tranh nhếch môi cười lạnh, thản nhiên nói: “Tôi vẫn còn chưa ký tên lên giấy ly hôn thì về mặt pháp luật giữa tôi và cô ấy vẫn còn là vợ chồng hợp pháp.”
Lưu Lan cũng không quá ngạc nhiên khi nghe Tống Tranh nói vẫn chưa ký tên lên giấy ly hôn, Hoài Vĩ sững sờ, trợn mắt há miệng không biết phải phản bác lại như thế nào, anh ta làm sao ngờ đến chuyện Tống Tranh chưa ký giấy ly hôn chứ? Hoài Vĩ quay sang nói với cô: “Lưu Lan! Em có muốn anh giúp em tìm luật sư để em có thể đơn phương ly hôn với anh ta hay không?”
Tống Tranh cảm thấy Hoài Vĩ thật buồn cười, trước mặt chồng của người ta lại khuyên người ta đơn phương ly hôn chồng, người như vậy anh chưa từng gặp bao giờ luôn đấy: “Đúng là một kẻ vô sỉ, nhìn tướng mạo của cậu cũng rất đàng hoàng, lịch sự, không ngờ lại có thể thốt ra mấy lời như thế, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Ngay cả Lưu Lan cũng không ngờ đến đàn anh Hoài Vĩ lại nói như thế, cô còn chưa nói gì mà anh ta lại muốn tìm luật sư giúp cô đơn phương ly hôn. Bây giờ Lưu Lan có cảm giác Hoài Vĩ đã không còn là đàn anh mà cô quý trọng như lúc còn đi học nữa, anh ta dường như đã thay đổi quá nhiều, có lẽ hình ảnh ban đầu khi gặp lại cô cũng chỉ là vỏ bọc của anh ta mà thôi.
Tống Tranh bất ngờ nắm tay Lưu Lan kéo cô vào lên tầng trên, mặc kệ cái tên Hoài Vĩ đó, anh không muốn lãng phí thời gian ăn cơm của mình với một kẻ như thế.
Hoài Vĩ mím môi nhìn theo hai người, ánh mắt lóe lên tia giận dữ, tức tối, đừng tưởng như thế thì anh ta sẽ bỏ cuộc, không có dễ như vậy đâu.
Lưu Bội Linh từ ngoài bước vào bên trong nhà với bộ dạng thất thần, gương mặt trắng bệch, Đào Cẩm Xuân thấy dáng vẻ bất ổn của con gái thì lo lắng đuổi theo lên trên phòng, đẩy cửa vào thì thấy con gái đang ngồi bệt dưới sàn, bà kéo Lưu Bội Linh lên trên giường ngồi, lo lắng hỏi han: “Bội Linh! Con bị làm sao vậy? Có chuyện gì mau nói cho mẹ nghe, đừng làm mẹ sợ.”
Lưu Bội Linh lấy ra từ trong túi xách một tờ kết quả siêu âm, bộ dạng hoảng hốt, sợ hãi nói với Đào Cẩm Xuân: “Mẹ! Con làm sao bây giờ? Nếu như ba biết chuyện này thì ông ấy sẽ đánh chết con mất, mẹ hãy mau nghĩ cách giúp con đi.”
Đào Cẩm Xuân cầm trên tay kết quả siêu âm thai thì hoảng hồn, kinh sợ không thôi, bà vội vàng hỏi: “Là của ai? Ba đứa bé là ai?”
“Con không biết, tính theo thời gian thì có lẽ là cái ngày con đi họp lớp, khi đó vì uống say nên con đã phát sinh tình một đêm với một người đàn ông xa lạ. Mẹ! Mẹ hãy mau cứu con đi, bác sĩ nói nếu con phá bỏ cái thai này thì cả đời này sẽ không còn cơ hội được làm mẹ nữa.” Lưu Bội Linh hoảng loạn cầu cứu mẹ của mình, lúc cô ta đề nghị phá bỏ cái thai thì bác sĩ nói do cô ta uống rượu, hút thuốc quá nhiều hơn nữa còn từng chơi chất kích thích nên nếu phá bỏ thì khả năng sau này được làm mẹ sẽ rất thấp, hầu như là không có khả năng.
“Trời ơi! Con với cái!” Đào Cẩm Xuân đánh mạnh lên vai của Lưu Bội Linh một cái thật mạnh, chuyện thân thế bà mới giải quyết êm xuôi thì lại tới chuyện này.
Bà tuyệt đối không thể để cho Lưu Quân Tùng biết được chuyện này, nếu không ông nhất định sẽ đánh chết con gái bà mất, đối với ông thì máu mủ ruột thịt còn không bằng sĩ diện, mặt mũi của ông nữa. Bây giờ chỉ còn một cách là tìm người nhận cái thai này thôi.
Trong đầu Đào Cẩm Xuân bỗng hiện lên một người thích hợp, bà ta nở một nụ cười gian trá: “Nếu đã không thể phá thì chúng ta hãy tìm người nhận cái thai này, mà người thích hợp để làm ba của đứa bé chỉ có thể là Tống Tranh.”
“Nhưng làm sao chúng ta có thể làm được? Ngay cả gặp mặt Tống Tranh còn không có cơ hội gặp thì làm sao con có thể khiến anh ta đổ vỏ nhận cái thai này được chứ?” Hai mắt của Lưu Bội Linh sáng lên khi nghe mẹ mình nói, nếu thật sự có thể khiến anh nhận cái thai này thì cô ta không còn gì phải lo sợ nữa rồi.
“Con yên tâm, chuyện này cứ để mẹ nghĩ cách, mẹ nhất định sẽ khiến cho cái thai trong bụng của con trở thành con của Tống Tranh, cháu của mẹ sau này sẽ trở thành cháu đích tôn của Tống gia.” Đào Cẩm Xuân nhếch mép nở một nụ cười tràn đầy tự tin, chỉ cần nghĩ đến sau này cháu bà ta trở thành đứa cháu duy nhất của Tống gia thì bà ta đã cười không khép miệng lại được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]