Lưu Lan tỉnh lại thì trời đã gần tối, thấy hai tay hai chân bị trói chặt cô cực kỳ hoảng sợ, đưa mắt nhìn xung quanh phát hiện bản thân đang ở một kho hàng bị bỏ hoang. Sắc mặt của Lưu Lan bỗng nhiên tái đi, cô biết ai đã bắt cóc mình rồi, càng nghĩ tới hắn Lưu Lan càng sợ hãi, phải mau chóng tìm cách thoát ra khỏi đây. 
Lưu Lan loay hoay tìm cái gì đó có thể cắt đứt dây đang trói trên người của mình, cô bỗng giật thon thót khi nghe tiếng bước chân, giọng nói của Thái Bách Trung: “Tỉnh rồi à? Cô đang tìm cái gì thế? Tìm đồ cắt đứt dây trói?” Hắn nhếch mép, chầm chậm tiến đến ngồi xổm xuống, trên tay cầm con dao vỗ vỗ lên mặt của Lưu Lan: “Đừng cố tìm nữa không có đâu.” 
Lưu tiểu thư di chuyển tầm mắt theo con dao trên tay của Thái Bách Trung, nếu đổi lại là kiếp trước cô sẽ không sợ hãi như bây giờ, đã chết một lần rồi cô thật sự rất sợ chuyện ở kiếp trước sẽ xảy ra một lần nữa. Có quá nhiều ước mơ, mong muốn còn chưa thực hiện được, Lưu Lan vẫn chưa muốn chết. 
“Thái Bách Trung! Anh đừng tiếp tục lầm đường lạc lối nữa, đi ra đầu thú đi, anh làm như thế chỉ có tội chồng thêm tội mà thôi.” Lưu Lan cố gắng khuyên Thái Bách Trung, biết rõ mấy lời này như nước đổ đầu vịt, nhưng Lưu tiểu thư vẫn muốn nói, cô muốn kéo dài thời gian để Tống Tranh tìm thấy mình và không muốn kích động tên điên trước mặt này. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vo-toi-lai-muon-ly-hon/2547021/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.