Chương trước
Chương sau
6h40 sáng, Kiều Dư An còn đang ngủ, cửa phòng ngủ mở ra, cửa đụng phải vách tường, phát ra một tiếng “phanh”, Kiều Dư An nhíu nhíu mày, kéo chăn mền phủ lên đầu.

"Mẹ ơi, dậy đi." Một cô bé từ bên ngoài chạy vào, lảo đảo nghiêng ngã đến mép giường, muốn bò lên trên giường, nhưng chân ngắn, bò không được, đành phải bắt đầu túm chăn mền, muốn gọi mẹ tỉnh dậy.

Pudding ngoan, đi tìm ba đi, mẹ ngủ tiếp một lát." Kiều Dư An kéo chặt chăn mền, đêm qua lăn lộn với Giang Mộ Trì quá muộn, thật sự là quá mệt mỏi, mí mắt đều không muốn mở ra.

"Mẹ, ba đi chạy bộ, mẹ mau dậy đi." Tiểu Pudding kéo lấy chăn mền.

Thấy mẹ trên giường không để ý tới mình, lại cộc cộc cộc chạy ra ngoài: "Anh trai, anh trai, mẹ không để ý tới em." Trong giọng nói tràn ngập ủy khuất.

"Không phải nói đừng đi tìm mẹ sao?" Một cậu bé 5-6 tuổi sờ lên đầu của cô bé: "Mẹ phải ngủ nướng, anh mang em đi ra ngoài chơi."

"Anh trai, em cũng không có ngủ nướng, sao mẹ lại lười như thế." Pudding miết miệng nhỏ, ở trong lòng xem mẹ mình là một con heo lười.

"Bởi vì mẹ vất vả, chăm sóc tiểu Pudding rất cực khổ." Cậu bé nắm tay cô bé xuống lầu.

"Thế nhưng hôm qua là ba trông em đi ngủ."

Cậu bé: "..."

Thôi được, cậu cũng rất muốn biết vì sao mẹ luôn luôn ngủ nướng, ba mỗi ngày đều dậy sớm, thế nhưng ba dặn dò không thể làm ồn đến mẹ, vậy cậu đành phải nghe lệnh.

"Bởi vì mẹ phải đi làm, rất vất vả, để cho mẹ ngủ thêm một giờ."

"Thế nhưng em muốn cùng đi học với anh hai, mẹ còn chưa chịu rời giường." Hôm nay là ngày hội phụ huynh trong nhà trẻ của cậu, ba mẹ đều phải có mặt, Pudding cũng muốn đi, đêm qua cứ nhắc mãi, buổi sáng hôm nay cũng dậy từ rất sớm.

"Còn sớm, chúng ta xuống dưới chơi một hồi, chờ ba trở về, lại gọi mẹ rời giường."

"Vậy được rồi, chúng ta đi xem con thỏ." Có lần cả nhà đi dạo chợ đêm, ở chợ đêm trông thấy mấy con thỏ nhỏ, Pudding liền không chịu đi, nhất định phải mua về nhà, Giang Mộ Trì liền mua một đực một cái về nhà, bây giờ Pudding mỗi ngày đều nhớ thương hai con thỏ nhỏ này.

"Được."

Hai đứa bé chờ đợi một hồi trước lồng thỏ, cầm chút cỏ cho ăn, Giang Mộ Trì trở về, Pudding vừa nghe thấy tiếng động, liền chạy ra ngoài: "Ba!"

"Ainha, tiểu Pudding, sao dậy sớm vậy." Giang Mộ Trì trông thấy con gái bảo bối nở nụ cười.

Tiểu Pudding chạy tới, Giang Mộ Trì ôm lấy cô bé: "Con muốn cùng đi học với anh trai, mẹ vẫn chưa dậy, sẽ đến trễ nha."

"Ha ha, được rồi, ba đi gọi mẹ, con cùng anh trai đi ăn điểm tâm trước." Giang Mộ Trì đi đến trước mặt lồng thỏ nhìn thoáng qua, sờ lên đầu của tiểu Vu Viên.

Đây chính là con của anh cùng An An, Vu Viên là anh trai, Pudding là em gái, kém hai tuổi, cái tên này đều là bởi vì lúc mang thai Vu Viên, An An cực kỳ thích uống trà sữa, topping còn nhất định phải thêm viên khoai môn, thế là nhũ danh của con trai bảo bối được đặt như thế, về sau con gái cũng theo cách của anh trai mà đặt là Pudding.

*Vu Viên: nghĩa là viên khoai môn.

Mang theo hai đứa bé vào phòng, để bảo mẫu chăm sóc, anh đi lên lầu gọi Kiều Dư An, đi tắm rửa trước, thay quần áo khác: "Quyển Quyển, rời giường, hai đứa bé đang chờ em."

"Em có thể không đi được không, em quá mệt." Kiều Dư An ngay cả con mắt đều không có mở ra, cô thật sự là không muốn dậy, nếu có thể ngủ như chết đi thì tốt, cũng không cần thức dậy.

"Ngoan, hôm nay là ngày họp phụ huynh của Vu Viên, nếu em không đi, bạn nhỏ khác sẽ châm biếm Vu Viên, nhanh rời giường." Giang Mộ Trì vỗ vỗ eo của cô.

"A, Giang Mộ Trì, anh phiền chết đi được, đêm qua em đã nói thôi rồi, anh còn tới, hai đứa bé đều đã sinh cho anh, anh còn quấn em làm gì." Kiều Dư An từ trên giường xoay người đánh Giang Mộ Trì, người đàn ông này quá đáng ghét.

Giang Mộ Trì hôn cô một cái: "Còn không phải bởi vì bảo bối của anh rất có mị lực sao, nhanh rời giường."

Cô là thật không muốn dậy, nhưng là cũng không muốn tiểu Vu Viên không vui, đành phải nửa mở con mắt ngồi dậy, rửa mặt với nước lạnh mới thanh tỉnh một chút.

Lúc xuống lầu ăn cơm, hai bảo bối đều đã ăn xong, Pudding bây giờ còn chưa có đi nhà trẻ, nhưng cũng đeo ba lô làm dáng.

"Mẹ, mẹ là con heo lười lớn." Pudding ôm chân cô nũng nịu.

"Mẹ là con heo lười lớn, vậy ai là con heo lười nhỏ nha?" Kiều Dư An hôn gương mặt của cô bé một chút.

Pudding nghĩ một lát: "Không có con heo lười nhỏ, mẹ lười nhất."

"Con không có lương tâm." Kiều Dư An bật cười, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hai đứa bé đều di truyền thói quen ngủ sớm dậy sớm của Giang Mộ Trì, điều này khiến cô biến thành người lười nhất nhà.

"Con có lương tâm, mẹ nhanh ăn cơm, chúng ta phải lên đường."

"Được."

Kiều Dư An ăn cơm, lại đổi một bộ quần áo nhẹ nhàng, ngày họp phụ huynh sẽ chơi một vài trò chơi, quá rườm rà rất không tiện.

Một nhà bốn người, chỉ tiểu Pudding ăn mặc rực rỡ nhất, váy công chúa trắng trẻo mũm mĩm, còn đính hạt cườm, chiếu lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, cô bé đều thích váy kiểu vậy.

Lúc đến nhà trẻ cũng còn sớm, ngược lại ở cửa ra vào gặp Chu Cố cùng Lâm Tự Cẩm, mang theo Thời Thời – con của hai người, Thời Thời lớn hơn tiểu Pudding một tuổi, bây giờ đang học mẫu giáo bé, hai người cũng quen biết, Thời Thời vừa nhìn thấy Pudding liền chạy tới, muốn đi vào chung.

Lâm Tự Cẩm trêu ghẹo một câu: "An An, cậu dứt khoát mang về nhà đi, dù sao nuôi một đứa cũng là nuôi, nuôi ba đứa cũng là nuôi, cậu xem Thời Thời trông thấy tiểu Pudding đều không dời nổi bước chân, nuôi chung còn có thể xúc tiến tình cảm."

"Ha ha, cậu chịu sao, cậu muốn bán Thời Thời cho mình làm con rể nuôi từ bé sao?"

"Cậu đưa Pudding cho mình cũng được, Thời Thời quá nghịch, mình mệt tim quá, vẫn là Vu Viên tốt, bằng không chúng ta đổi con trai là được."

Lâm Tự Cẩm cũng chưa từng chăm con cái nghịch ngợm như thế, cô khi còn bé rất ngoan, cô nghiêm trọng hoài nghi khi còn bé Chu Cố có phải rất nghịch ngợm hay không, Thời Thời di truyền từ cha nó.

"Cậu nghĩ hay lắm, để Thời Thời cho mình nuôi mới tốt, chẳng thiếu một miếng cơm cho Thời Thời đâu, cậu đừng đến đòi về là được, Vu Viên cũng là của mình." Kiều Dư An nắm tay Vu Viên.

"Chậc chậc, cậu đó, tham."

"Muốn có con gái như vậy, sinh một đứa."

"Lười sinh, một đứa này cũng quá nhức đầu, nếu là một đứa con trai nữa, chắc mình phát điên."

"Thời Thời hoạt bát đáng yêu như thế, cậu còn không biết đủ."

Mấy người vừa trò chuyện vừa đi vào, lớp mẫu giáo bé và mẫu giáo lớn không chung một lầu, Thời Thời kéo lấy tay Pudding không chịu thả: "Em đi theo anh." Thời Thời cũng muốn Pudding đi theo cậu bé.

"Không muốn, em muốn đi với anh trai." Pudding kiêu ngạo cự tuyệt.

Sau đó Thời Thời cũng vô cùng đáng thương cúi đầu xuống, dường như vô cùng uể oải. Truyện Teen Hay

Pudding xem xét, lại có chút không đành lòng: "Em đến chỗ anh trai trước, chờ một chút tới tìm anh chơi nha."

"Được, bái bai."Lần này Thời Thời cũng vui vẻ lại.

Lâm Tự Cẩm trông thấy cười mắng một câu: "Nhóc con, nhỏ như vậy đã biết làm sao lấy lòng con gái." Lại đẩy Chu Cố: "Có phải anh dạy hay không?"

"Anh không có." Chu Cố không thừa nhận: "Thời Thời, đi thôi, đợi chút nữa trở lại chơi cùng em gái."

Hai nhà tách ra, Giang Mộ Trì nắm tay tiểu Pudding, thấp giọng nói với cô bé: "Về sau ít chơi chung với Thời Thời."

Còn nhỏ như vậy, Giang Mộ Trì liền nghĩ sau khi Pudding lớn, có thích người con trai khác, lập gia đình thì làm sao bây giờ, quả nhiên sinh con gái cần phải đắn đo suy nghĩ nhiều chuyện lắm.

"Tại sao vậy ba, anh Thời Thời đối với con rất tốt."

"Bởi vì Thời Thời là con trai, con là con gái, không thể thường xuyên chơi chung." Giang Mộ Trì vắt hết óc tìm cớ.

"Thế nhưng anh trai cũng là con trai mà."

"Anh trai không giống."

Giang Mộ Trì còn muốn nói điều gì, bị Kiều Dư An đập xuống: "Đủ rồi, Giang Mộ Trì, anh đừng làm hư Pudding, còn nhỏ như vậy, biết cái gì đâu."

Cũng không phải mười mấy tuổi, hai người cộng lại cũng chưa tới mười tuổi, lo nhiều quá rồi.

"Con nít bây giờ trưởng thành sớm, giáo dục sớm một chút." Giang Mộ Trì đau đầu.

"Có trưởng thành sớm cũng không cần như vậy, hiện tại Pudding còn chưa đi học, vậy nếu sau này đi học, khẳng định sẽ quen biết càng nhiều bạn nam, anh dự định đi theo đằng sau Pudding?"

"Em nói cũng đúng, bằng không đừng cho Pudding đến nhà trẻ."

"Không thể nói lý." Kiều Dư An lườm anh một cái, nắm tay Pudding: "Pudding đi với mẹ đi, ba của con uống lộn thuốc."

"Vậy đưa ba đi khám bác sĩ nha."Mẹ vẫn luôn căn dặn thuốc không thể uống bậy, cũng không thể đụng thuốc, ba đã uống nhầm thuốc thì vô cùng nghiêm trọng.

"Không cần để ý đến ba, tự ba biết đi, chúng ta đi đến phòng học của anh trai." Kiều Dư An dắt cô bé đi về phía lớp mẫu giáo lớn.

Trái tim của người cha già Giang Mộ Trì muốn tan nát cõi lòng, thở dài, yên lặng đuổi theo.

Ngay từ đầu cảm thấy con gái mềm mại đáng yêu, có một đứa con gái không còn gì tốt hơn, kết quả sau khi có con gái, anh thường xuyên hoài nghi mình không nỡ để con gái lớn lên, con giá mềm mại xinh đẹp như thế nêú đến nhà khác, đau lòng chết được.

Đến lớp mẫu giáo lớn, Vu Viên nắm tay Pudding đưa cô bé dạo qua một vòng trong phòng học, giới thiệu em gái của mình cho đám bạn học nhỏ, Giang Mộ Trì nhìn Pudding lại quen biết rất nhiều bạn nam, càng đau lòng.

Kiều Dư An đẩy anh một chút: "Anh làm gì vậy, mặt đen thui, cẩn thận hù mấy bạn nhỏ."

"Không có việc gì, có chút đau lòng."

"Lúc trước Pudding là anh chết sống muốn, tự mình chịu đi." Lúc trước sau khi Kiều Dư An sinh Vu Viên thì không muốn sinh nữa, sinh con quá mệt, ngày đêm nôn nghén, ăn cái gì đều ăn không vô, cân nặng lại cứ tăng mãi, cô đương nhiên muốn sinh nữa rồi.

Thế nhưng Giang Mộ Trì cứ thúc giục nói muốn một đứa con gái, cuối cùng không thể thắng anh, vẫn là sinh một đứa, hai người nói xong, cho dù có phải là con gái hay không cũng sẽ không sinh nữa, cũng may là con gái.

Giang Mộ Trì giữ vững tinh thần, thở dài trong lòng, tự mình muốn sinh thì quỳ cũng phải tiếp tục yêu thương sủng ái.

Ngày hội phụ huynh tổ chức nửa ngày, sau khi kết thúc lại gặp Lâm Tự Cẩm ở cổng trường, liền hẹn cùng đi ăn cơm, Giang Mộ Trì muốn từ chối, nhưng anh đâu có quyền nói, chỉ có thể theo ở phía sau.

Mấy đứa bé cùng chơi, Kiều Dư An cùng Lâm Tự Cẩm nói chuyện phiếm, Giang Mộ Trì vẫn nhìn chằm chằm mấy đứa nhỏ, một lát sau phát hiện Pudding một chút cũng không nhìn mình, Giang Mộ Trì hoài nghi áo bông nhỏ này hở gió rồi.

Đành phải quay đầu nói chuyện phiếm với Chu Cố, hai năm này Giang Mộ Trì và Chu Cố cũng quen thuộc, Kiều gia cùng Giang gia hợp tác nhiều hơn, bởi vì vợ là bạn thân, cũng thường xuyên ra ngoài liên hoan.

Đồ ăn mang lên đủ, có một đĩa tôm luộc, Giang Mộ Trì ra tay lột bỏ vào trong chén Pudding, kết quả Pudding kẹp con tôm đó trong chén: "Anh Thời Thời ăn tôm."

"Cảm ơn em gái."

Giang Mộ Trì: "..."

Nghiệp chướng, áo bông nhỏ không phải hở, mà là xuyên tim.

Kiều Dư An nhìn dáng vẻ Giang Mộ Trì nở nụ cười, cái người làm ba này thật không có mặt mũi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.