Chương trước
Chương sau
Buổi tối Giang Mộ Trì xử lý xong công việc trở lại phòng Kiều Dư An đã ngủ, dáng vẻ an tĩnh, có vẻ đã ngủ từ lâu. Hôm nay quá mệt rồi, cô ngủ tương đối sâu, hắn cũng tay chân nhẹ nhàng đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi, trước khi ngủ còn đang suy nghĩ Quyển Quyển ăn nhiều đồ nướng BBQ như vậy liệu có bị nóng hay không.
Cũng may ngày hôm sau lúc tỉnh dậy Kiều Dư An vẫn tung tăng nhảy nhót, vẫn khoẻ mạnh, thể chất này của cô đúng là thần kì, ăn quả vải ăn đến mức tới bệnh viện chích, ăn nướng BBQ thì lại không bị một chút gì.
Đối với điều này Kiều Dư An giải thích là: "Mấy ngày hôm trước nước thuốc truyền trên người vẫn còn sức chống cự."
Giang Mộ Trì không còn lời nào để nói, không sao thì tốt. Ngày hôm qua bận rộn cả một ngày, hôm nay lưng đau eo đau, Kiều Dư An không muốn đi cấy mạ, vốn đang nghĩ nên tìm cớ gì thì phát hiện hôm nay không cần phải cấy mạ, trong nhà tìm người đến hỗ trợ. Bọn họ mỗi năm chỉ làm một chút nếm thử tư vị, chứ còn muốn dựa vào bọn họ gieo trồng còn không mệt chết.
Cha Giang mẹ Giang ăn cơm trưa xong liền rời đi trước, Kiều Dư An tâm tâm niệm niệm câu cá, còn năn nỉ Giang Mộ Trì ở lại, buổi chiều đi câu cá mai hẳn về.
Giang Mộ Trì vốn cũng tính ở lâu thêm hai ngày, đáp ứng cô. Ăn cơm trưa xong liền đi tìm cần câu, cần câu này chính là một cây gậy trúc, là loại đơn giản tiện nhất, ngay cả hắn cũng chưa từng câu qua vài lần cũng không biết có thu hoạch được hay không.
Kiều Dư An vô cùng phấn khởi, khiêng hai cây gậy trúc chạy, Giang Mộ Trì ở phía sau phải đi nhanh mới đuổi theo kịp cô, "Em biết ở chỗ nào không mà chạy nhanh như vậy."
"Không biết nha, đây là dưới sườn núi, liệu xe có dừng lại không." Kiều Dư An dậm chân một cái, "Xe buýt tuyến 11 có chút khó dừng lại."
Giang Mộ Trì bất đắc dĩ nhìn cô một cái, dẫn cô đi men theo con đường nhỏ. Mấy nay buổi tối đều có mưa to, ban ngày ngược lại sáng sủa hơn, nước sông dâng lên, trong nhà những người cấy mạ xong cũng lấy công cụ đi vớt cá câu cá, bờ sông vô cùng náo nhiệt.
Xét thấy trình độ hai người, Giang Mộ Trì tìm một nơi tương đối an tĩnh, nếu không sau một buổi trưa cái gì cũng không có thì thật mất mặt.
Tìm được một nơi vô cùng lí tưởng, bày ra băng ghế nhỏ, chuẩn bị xong mồi câu liền chờ cá cắn câu, Giang Mộ Trì không nói lời nào, Kiều Dư An cảm thấy quá an tĩnh, tự mình bắt đầu thao thao bất tuyệt.
"Giang Mộ Trì, có muỗi cắn anh không? Em cảm thấy có muỗi."
"Ông xã, chúng ta như vậy thật sự có thể câu được cá sao? Thuỷ triều như vậy bên trong thật sự có cá sao?"
"Anh xem có phải hay không chúng ta ở cuối con sông, nói không chừng ở trên có người câu cá đi hết rồi."
Giang Mộ Trì liếc mắt nhìn cô một cái, "Em còn ồn ào như thế thì đến rùa đen cũng sẽ chạy."
"À." Kiều Dư An che miệng lại, nhìn thoáng qua cần câu, "Động rồi, cá cắn câu." Bắt lấy cần câu kéo lên, Giang Mộ Trì tưởng cô nhìn lầm rồi, không ngờ thật đúng là cá cắn câu, một con cá trích không lớn.
"Ha ha ha, anh xem, cá của em, hình như là cá trích." Kiều Dư An hận không thể chống nạnh cười to, đắc ý nhìn Giang Mộ Trì, "Vả mặt rồi? Cho thấy con cá thích em ríu rít như vậy, chúng ta thi đấu đi, nhìn xem ai câu nhiều." Kiều Dư An gỡ cá xuống bỏ vào thùng.
"Được, anh thấy chỉ là trùng hợp." Giang Mộ Trì sao lại không dám ứng chiến.
"Hừ, anh xem anh là đang ghen ghét." Kiều Dư An thả mồi câu tốt nhất xuống, có điều chỉ câu được con cá to cỡ một hai ngón tay đã cao hứng không chịu được, vẫn luôn ôm thùng ghẹo nó.
"Cá cắn câu." Giang Mộ Trì kéo cần câu, Kiều Dư An đi qua xem, một con rất to, tức khắc tâm tình liền mất mát, lại ở trong lòng tự an ủi chính mình may mắn không có nói so lớn nhỏ.
"Đây là cá chép, em xem râu ở bên miệng, nghe nói đây là thân thích Long Vương." Giang Mộ Trì bỏ vào thùng, không gian đều bị cá chép chiếm cứ liền nhỏ đi rất nhiều, cá trích ở trước mặt cá chép giống như là gặp sư phụ.
"Thật đúng là có, lúc trước không có chú ý tới." Kiều Dư An bế cá lên nhìn thoáng qua, muốn xem rõ một chút kết quả cá đột nhiên giẫy đuôi, cứ như vậy từ trong tay Kiều Dư An trượt ra ngoài, Giang Mộ Trì còn không kịp phản ứng, cá chép liền lộn một vòng về tới nước sông vẩn đục.
Giang Mộ Trì: "......"
Kiều Dư An: "......"
Không khí yên lặng, Kiều Dư An ngừng thở, nhìn cảnh này đến ngây người, lắp bắp mở miệng, "Cái đó, Giang Mộ Trì, nếu em nói không phải em cố ý, anh có tin tưởng không?"
Trời ạ, này nhìn kiểu nào cũng giống như cô ghen ghét hắn câu cá lớn hơn cô, cố ý thả ra, đây là có mười cái mồm cũng không giải thích nổi, chính mình sao lại tiện tay như vậy?!
Giang Mộ Trì không nói, nhăn mày một chút, ánh mắt này sao lại có chút nguy hiểm vậy.
Kiều Dư An lui về phía sau hai bước, "Em thật sự không phải cố ý, đây là bờ sông, rất nguy hiểm, anh không nên động thủ, nếu rớt xuống liền xong, nếu anh tức giận em có thể đem cá em câu được thả đi." Kiều Dư An bị ánh mắt như vậy của Giang Mộ Trì doạ sợ mất mật, đừng có không nói lời nào như vậy, càng không nói cô càng sợ hãi.
Hầu kết Giang Mộ Trì lăn lộn lên xuống một chút, môi mỏng khẽ mở, "Cá cắn câu."
"A? À à, cá cắn câu." Kiều Dư An đi lấy gậy trúc, vừa đi vừa nhìn Giang Mộ Trì giống như sợ Giang Mộ Trì tức giận đẩy cô xuống vậy.
"Con cá này, sao quen mắt vậy..." Kiều Dư An không chắc chắn, chỉ thấy sao lại giống cái con cô vừa mới làm rớt kia?
"Kiều Dư An, em còn nói em không cố ý?" Giang Mộ Trì bị chọc cười, chưa từng gặp qua chuyện như vậy, một con cá còn có thể trong thời gian cắn câu hai lần, đây là đói cỡ nào?
"Em thật sự không phải mà, em sao biết được nó sẽ cắn câu, chắc cá thật sự chỉ có bảy giây ký ức đi? Đều nói ngã một lần sẽ khôn hơn, nó sao lại vẫn như vậy?" Kiều Dư An phát khóc, "Có điều cũng tốt, này cho anh, coi như không có phát sinh chuyện vừa rồi có được không?" Kiều Dư An gỡ cá câu xuống vội vàng bỏ vào thùng, nếu cô lại cầm lấy thì cô chính là heo.
"Không tệ." Giang Mộ Trì ngồi trở về, người này thật sự mọi nơi mọi chỗ đều có thể gây ra chuyện, nhưng lại luôn có vận khí tốt, đến cả một con cá cắn câu hai lần còn có thể gặp được.
"Anh đừng mang thù như vậy, em xin lỗi, thực xin lỗi xin lỗi, em thật sự không phải cố ý, thật sự quá xấu hổ, cá quá trơn em không bắt kịp." Kiều Dư An đi qua dựa vào trên lưng hắn loạng choạng cầu tha thứ.
"Anh cảm thấy anh cần phải viết một quyển nhật ký, mỗi ngày ghi chép chuyện xấu cảu em, chỉ sợ một tháng đã đầy một quyển." Giang Mộ Trì chứa đầy thâm ý gật gật đầu, hắn là người sợ nhất phiền toái, vậy mà vợ lại là người hay chọc phiền toái nhất.
"Không được viết, vạn nhất bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ?" Kiều Dư An cũng không muốn gây chuyện, chỉ là những chuyện như vậy vẫn luôn đi theo cô, rốt cuộc cô đã gây thù oán gì nha.
"Cá cắn câu." Giang Mộ Trì cầm lấy cần câu, lại một con cá trích, "Xem ra anh thắng rồi, anh câu được hai con." Giang Mộ Trì chế nhạo nhìn thoáng qua cô.
"Không tính, cá chép này là em câu." Kiều Dư An lại bắt đầu đổi ý, Giang Mộ Trì lắc đầu cười cười không cùng cô cãi cọ, bởi vì sớm đã đoán được cái đức hạnh này của cô.
Hai người ở rừng trúc ngồi một buổi trưa cũng có chút thu hoạch, cuối cùng về nhà đếm lại, Kiều Dư An thua một con với Giang mộ Trì, nếu lúc ban đầu đem con cá chép kia cho cô, chính là hai người ngang tay nhưng Kiều Dư An ngay từ đầu lại nói cá chép kia cho Giang Mộ Trì, xem ra cô là người thua rồi.
Cho nên lúc về nhà Kiều Dư An vẫn luôn năn nỉ hắn, "A Trì, anh nhường con cá kia cho em đi, như vậy chúng ta liền ngang tay rồi."
"Không cho, làm người phải giữ lời hứa." Giang Mộ Trì vô cùng cao lãnh.
"Ông xã, ông xã, anh nhìn xem em lớn lên như hoa như ngọc, anh nhẫn tâm khi dễ em sao?" Kiều Dư An đáng thương ôm cánh tay hắn làm nũng.
Thật ra ai thua ai thắng cũng không quan trọng, chỉ là hai người vừa rồi đã ước định xong nếu bị thua phải nấu cơm làm canh cá, Kiều Dư An vẫn chưa học qua, này nếu như ở nhà thì vẫn còn tốt, hiện tại đang ở nhà bà nội, nếu làm ra canh cá khó ăn cô còn không bị bà nội chê cười sao, đến lúc đó thật xấu hổ mà.
"Em nhìn anh." Giang Mộ Trì quay đầu lại, hai người đối diện.
"Xem anh làm gì?" Kiều Dư An mặt đầy nghi hoặc.
"Em cảm thấy anh lớn lên đẹp hơn em, em sao lại không hiểu được đau lòng một chút cho ông xã soái khí của mình?" Lời này Giang Mộ Trì nói vô cùng không biết xấu hổ, đây là muốn cùng cô so coi mặt ai dày hơn ai sao.
Kiều Dư An không nói nên lời, khẽ cắn môi, "Xem như anh lợi hại!"
Nói xong liền sải bước đi về nhà cũng không đợi hắn, trong lòng thở phì phì, nghĩ xem canh cá nên làm thế nào.
Kỳ thật trong lòng cô cũng có chút mong đợi, hy vọng Giang Mộ Trì có thể chủ động nói cô không cần thực hiện lời hứa, có điều lúc này đây Giang Mộ Trì không như ý cô, cô đành phải khóc huhu đi cầm dao chuẩn bị mổ bụng cá.
Thấy dáng vẻ mới lạ của cô, Giang Mộ Trì cũng không dám để cô động thủ, "Anh đi rửa sạch cá, em phụ trách hầm canh cá."
"Hay là anh thuận tiện làm canh cá luôn đi?" Trong lòng cô thật sự không có tự tin.
"Không làm." Giang Mộ Trì lưu loát xuống tay, Kiều Dư AN nhìn đến ngây dại, người này cái gì cũng biết, cô còn không phát hiện ra cái gì mà hắn không biết. À, đúng rồi, ngay từ đầu không biết cưỡi lừa con, nhưng hiện tại đã học xong, Kiều Dư An dạy hắn vài phút hắn đã rất quen thuộc, cô hoài nghi người này có phải ăn tiên đan gì hay không, năng lực học tập cường đại như vậy.
"Giang Mộ Trì, anh có cái gì không biết không?" Kiều Dư An tay chống cằm nhìn hắn, động tác thật nhanh, cũng không sợ cắt trúng tay.
"Sẽ không." Giang Mộ Trì có vẻ suy tư, sau đó ngước mắt nhìn cô, "Sẽ không rời khỏi em."
Lời này vừa ra, Kiều Dư An hoàn toàn đỏ mặt, ai có thể nghĩ đến băng ngật đáp như Giang Mộ Trì cũng sẽ mở miệng nói lời âu yếm.
"Anh đứng đắn một chút." Mặc dù nghe đến tâm hoa nộ phóng nhưng nhiều thêm vài lần thật sự chịu không nổi nha.
"Cá xong rồi, đi hầm canh đi." Giang Mộ Trì cũng chỉ là ở trên mạng tiện tay thấy, lấy đi dỗ cô vợ nhỏ cũng tốt.
"Vậy được rồi." Kiều Dư An bị Giang Mộ Trì dỗ đến khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, ngây ngốc bưng cá đi vào.
Giang Mộ Trì ở một bên thiêu củi lửa cho cô, vẫn là sài đồ của bà nội đồ ăn khi làm ra hương thơm vô cùng đặc biệt.
Nhìn thời gian không sai lắm, Kiều Dư An đang muốn xem thử hương vị thế nào, bà nội đi vào, "Hai đứa đang làm gì vậy?"
"Bà nội, bọn con mới đi câu cá, An An nói hầm canh cho bà, đã xong rồi, bà nội nếm thử xem?" Giang Mộ Trì thay Kiều Dư An nói, lời này vừa nói ra bà nội khẳng định là muốn nếm thử.
Nhưng làm Kiều Dư An lo lắng, lần đầu tiên làm canh nào dám để bà nội uống, hương vị không ngon còn không bị cười chết sao, nhưng bà nội cũng đã động thủ không thể ngăn lại, đành phải trừng mắt liếc nhìn Giang Mộ Trì một cái.
Bà nội múc một chén nhỏ uống một ngụm, rất nghi hoặc nhìn Kiều Dư An, "An An à, sao canh cá lại ngọt như vậy?"
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Dư An: "Cẩu nam nhân, ta muốn đánh chết hắn, bị ném mất mặt đến tận nhà bà nội."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.