Trong làng đương nhiên không thiếu người hiểu biết lí lẽ, nghe vậy suy ngẫm một lúc, rồi nói: “Về tình về lí thì đúng là như vậy. Nhưng ngặt nỗi cậu Tài mất ngay khi đang bị cậu Tư bắt trói... Dăm ba lời nói suôn khó lòng lấp liếm cho một mạng người đa.”
Đối với lời này, Trúc cũng không lấy làm ngạc nhiên. Cô từ tốn nói tiếp: “Tôi đương nhiên biết điều này. Tôi nói thế cũng không phải muốn van xin mọi người tha thứ, bởi chú Tư nhà tôi không giết người, nên tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận tội. Tôi chỉ muốn mọi người thư thả cho nhà tôi chút thời gian, để chú Tư chứng minh bản thân trong sạch mà thôi.”
Có người nhịn không được lắm mồm xiên xỏ: “Cho các người thời gian đặng hòng trốn tội chứ gì!”
Mắt thấy Ba Hưởng bên cạnh rục rịch sắp chửi người, Trúc kéo tay cậu, cười đáp: “Nhà tôi chạy đi đâu được chứ. Cơ nghiệp lớn thế này, làm sao chuyển hết trong ngày một ngày hai. Huống hồ mồ mả tổ tiên ở đây, đi là đi sao đặng?”
Dừng một lúc, Trúc thấy không ai lên tiếng phản đối nữa, mới quay sang hỏi Cụ Hai: “Tội danh giết người nặng lắm, chú Tư nhà tôi sợ là gánh không nổi cái nồi đâu. Trước khi vội vàng kết tội, tôi xin được hỏi rõ mấy câu nghi hoặc trong lòng.”
Cụ Hai thong thả ngồi xuống ghế, gật đầu đáp: “Mợ cứ nói.”
Trúc thở ra một hơi, bắt đầu sắp xếp lại câu từ, chậm rãi cất tiếng: “Theo như lời Cụ Hai nói, cậu Tài bị rắn độc cắn, cho nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vo-chong-cau-ba-bo-nhau-chua/442077/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.