Lúc Trúc trở về nhà, quần áo trên người đã hơi ẩm ướt.
Cô đi thẳng về phòng tắm rửa thay đồ mới, lúc trở ra thì thấy con Đẹt đang loay hoay dọn dẹp đống sách trên đầu tủ. Nó thấy cô đi ra, còn hớn hở chạy tới khoe rằng: "Mợ ơi, mợ coi con tìm được gì cho mợ nè."
Trúc vừa chải tóc vừa thong thả bước chân đi tới, nhìn mớ sách có phần cũ kĩ được xếp gọn gàng ngăn nắp đặt ở tủ đầu giường, cô cảm thấy chúng thật lạ mắt, dường như trước kia cô chưa từng thấy qua bao giờ.
Tuỳ tiện cầm một cuốn lên xem, mới lật mấy trang đầu cô đã hoảng hồn đóng lại. Hai má phút chốc nóng rần như lửa đốt, cô nhìn thẳng vào con Đẹt, vội hỏi: “Sách này... em lấy ở đâu ra vậy hả?”
Nhìn mợ đột nhiên thay đổi thái độ, con Đẹt quýnh quáng trả lời: “Dạ mợ, trong mấy ngày cậu mợ lên tỉnh, con tranh thủ dọn dẹp lại phòng ở... rồi thấy nó ở trong đống đồ cưới của mợ đấy ạ. Con thấy là sách, mà để trong rương không khéo sẽ mối ăn hỏng mất, cho nên con mới dọn hết ra đây cho cậu và mợ đọc... ạ.”
Đồ cưới? - Trúc ngẩn người một lúc, mới nhớ rằng khi cô gả đến đây còn đem theo rất nhiều của hồi môn quý giá, trong đó còn có vài món quà nhỏ linh tinh do bạn bè gửi tặng. Mà từ khi gả đến đây thì đâu có ngày nào yên ổn, “mợ ba Trúc” trước đó làm gì còn tâm trạng nhớ tới đống quà cưới này.
Chả trách... chả trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vo-chong-cau-ba-bo-nhau-chua/442073/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.