🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nghe được Phạm Đức ngỏ lời, Thanh Trà cũng không làm khó làm dễ gì thêm mà phóng khoáng cho cậu ta mượn đồ. Dù sao đồ vật này đối với cậu cũng không có tác dụng gì, mượn thì cứ mượn đi.
Phạm Đức nở nụ cười chân thành nói tiếng cảm ơn. Cậu cầm điện thoại trên tay tò mò lật tới lật lui, tựa như rất thích thú và tò mò về món đồ chơi mới mẻ này. Trong mắt người khác thì động tác của cậu chẳng có gì đáng ngờ, nhưng kể từ khi cậu mở miệng hỏi mượn món đồ này, Trúc đã âm thầm quan sát từng cử chỉ của cậu.
"Cậu Đức này, có vẻ cậu biết đây là gì nhỉ?"
Phạm Đức không chút nghĩ ngợi lắc đầu, đem đồ trả lại cho Thanh Trà, cười đáp lời Trúc: "Tôi không biết, nhưng nhìn nó lạ quá." Nói đoạn, cậu ra quay qua hỏi Thanh Trà: "Mà đây là gì thế nhỉ? Cậu Tư toàn tìm được những món đồ chơi thú vị, thật hâm mộ cậu ghê đa."
Thanh Trà nhún vai, không chút để ý trả lời: "Là đồ anh Ba tôi vô tình nhặt được, lúc đầu thấy cũng hay ho nên giữ lại. Tiếc là càng để lâu thì chẳng khác gì một cục gạch mỏng.”
“Ồ... hoá ra là vậy.” Phạm Đức gật đầu, đáp lời, kế đó cũng không quan tâm gì tới món đồ đó nữa, thoạt nhìn như chỉ vì chút tò mò mà hỏi han thêm đôi ba câu mà thôi.
Trúc đứng cạnh bên suy ngẫm hồi lâu, trong đầu bỗng loé lên suy nghĩ kì quái, các mảnh vỡ tin tức dần dần liên kết với nhau, rất nhanh cô đã hiểu ra được vấn đề.
Hoàn cảnh hiện tại không thích hợp để hỏi rõ chuyện trong lòng, Trúc tạm gác nó sang một bên, bắt đầu hỏi chuyện Phạm Đức: “Vừa rồi tôi nghe cậu Đức bảo còn có kịch hay ở phía sau, không biết là đang ám chỉ điều gì đây?”
Nụ cười trên môi Phạm Đức chưa từng biến mất, cậu nhìn Trúc hồi lâu, rồi mới lên giọng đáp lời: “Buổi tiệc nào mà không chuẩn bị vài tuồng hay cơ chứ, có lẽ cô Trúc quá nhạy cảm với lời tôi nói rồi chăng?”
“Là vậy à?” Trúc không đáp, mà chỉ nhẹ giọng tự hỏi. Suy đi nghĩ lại một hồi, cô mới bâng quơ hỏi câu: “Mới mấy ngày không gặp, trông cậu Đức thay đổi nhiều quá.”
Phạm Đức không chút lúng túng, còn cười cười, nhỏ giọng trêu lại: “Nói tới thay đổi... thì cô Trúc mới là người làm cho người ta nhìn không ra đó nghen.”
Trúc thu lại nét cười, vẻ mặt vô cảm nhìn thẳng vào cậu ta. Ngôn Tình Tổng Tài
Phạm Đức vẫn bình tĩnh như cũ, vòng hai tay trước mặt, cậu bước lên sánh vai ngang Trúc, khẽ nghiêng đầu thầm thì: “Từ một tiểu thơ điêu ngoa khó gần bỗng chốc biến thành một cô gái thông minh, hiền lành. Lấy chồng có thể thay đổi tính nết con người ta nhanh như vậy sao? Thảo nào ông anh tôi tiếc đứt ruột, cứ nằng nặc bám riết không buông.”
Trúc nhíu mày, liếc nhìn gương mặt tươi cười thèm đòn của cậu ta.
Có lẽ vì tư thế của hai người quá mức gần gũi, cho nên ba Hưởng mới nhịn không được mà vội vàng chen vào, một tay ôm vợ một tay đẩy Phạm Đức ra xa, hung dữ trách vấn: “Nè nè, đứng nói chuyện cho đàng hoàng vào. Đừng có học theo cái thói bám vợ người ta của anh cậu, chẳng ra thể thống gì sất.”
Phạm Đức lập tức giơ tay ra vẻ đầu hàng, gương mặt tràn ngập oan ức, tủi thân đáp: “Lúc đi ngang qua người cô Trúc, kiềm lòng không đặng mà khen cô Trúc vài câu thôi. Tôi không dám có suy nghĩ vượt qua giới hạn đâu, phải không cô Trúc?”
Hai người đối mắt nhìn nhau, rồi dường như đạt được thoả hiệp nào đó, Trúc mới kéo tay ba Hưởng, cười nói: “Không có gì đâu mình. Em cũng có xinh đẹp gì cho cam đâu, mà mình nghĩ ai cũng si mê em hết.”
Bàn tay ôm vai cô bỗng siết chặt, kí ức đêm qua ùa về như thác đổ, cậu ba Hưởng nóng mặt quở trách vợ: “Em đẹp hay không, tự tôi biết! Suy nghĩ của đàn ông, em không hiểu được đâu!”
“Ờ, biết rồi.” Trúc ậm ờ đáp cho qua chuyện, xong lại híp mắt nhìn Phạm Đức đang đứng đó như không có chuyện gì, suy nghĩ nên giải quyết chuyện này sau đây.
Những nháy mắt cô cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, mấy chuyện hồn nhập xác, xuyên thời không nói ra có mấy người tin? Cô có kí ức của “mợ ba Trúc”, cô cứ kiên quyết không thừa nhận thì ai có thể ép buộc được cô? Huống chi Phạm Đức chỉ có một thân một mình, đâu ai dại mà tin tưởng một kẻ không quyền không thế đi lời ra tiếng vào con gái Tỉnh trưởng!
Suy nghĩ xong xuôi, Trúc nở nụ cười ranh mãnh nhìn thẳng Phạm Đức. Chờ cô tìm được cơ hội, cô nhất định sẽ chỉnh chết cái tên “đồng hương” này!
Phạm Đức chẳng hiểu sao lại lạnh sống lưng. Cậu ta rùng mình, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói với bọn họ: “Cũng sắp đến giờ mở tiệc rồi, tôi phải đi trước chuẩn bị đây. Lát nữa gặp lại nhé, cô Trúc.”
Ba Hưởng nhìn theo bóng lưng Phạm Đức rời đi, mà nghiến răng mắng mỏ: “Cái thứ chết tiệt gì thế này. Hết thằng anh tới thằng em dòm ngó vợ ông đây! Thiệt ứa gan mà!”
Trúc đứng bên cạnh bất lực vuốt lưng chồng.
Đúng lúc này, đèn xung quanh vụt tắt đi phân nửa, trên sân khấu được lắp đặt riêng bỗng sáng trưng, ông Vĩnh cũng chậm rãi bước ra, cao giọng nói với mọi người:
“Tôi rất vui vì mọi người đã bỏ chút thời gian quý báo của mình đến đây tham dự buổi tiệc này! Tôi cũng không vòng vo làm mất thời gian, hôm nay là ngày tôi đón đứa con trưởng được gởi nuôi bên ngoài trở về. Sẵn đây tôi cũng để nó ra mắt với mọi người luôn!”
Nói đoạn, ông Vĩnh nhìn về một góc, hiền lành gọi: “Ra đây chào mọi người đi con!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.