Thẩn thờ ở tận trong hang, Thằng ngu mò tới nó phang bể đầu. Câu này rất phù hợp để diễn tả Thanh Thanh trong tình huống hiện tại. Cứ ngỡ bản thân đang nắm cán, nào ngờ hai tay lại bợ mũi dao, bi cắt máu chảy đầm đìa mà còn tươi cười tít mắt tưởng rằng đã đâm được người khác. Ánh mắt cậu ba Hưởng nhìn Thanh Thanh mang theo chán ghét và rét lạnh. Một người từng khiến cậu dốc hết tâm tư muốn có được, hoá ra những gì mà cô thể hiện trước mặt cậu đều là giả vờ giả vịt. Trúc biết chuyện cậu lén nuôi nhân tình bên ngoài là sau khi bị ngã xuống ao, từ ngày đó trở đi bọn họ đều kè kè bên cạnh nhau, Thanh Thanh làm sao có thể lén lút đến gặp riêng Trúc được chứ, đương nhiên ngoại trừ lần đi cùng người nhà của dượng hai Tài. Cho nên những gì Thanh Thanh vừa nói hoàn toàn không có khả năng xảy ra! Cô ta nói dối! Cô ta dám ở trước mặt cậu diễn tuồng! Dám cả gan muốn lừa gạt cậu! Thanh Thanh mà cậu từng thương mến là một cô gái cao ngạo, như một đoá sen nở rộ giữa đống bùn lầy, dù vậy nhưng vẫn giữ được nét đẹp thuần khiết của riêng mình. Nào giống như bây giờ lấy nước mắt để đổi lại lòng thương hại từ người khác, còn đặt điều dựng chuyện hòng chia rẽ vợ chồng họ? Ba Hưởng thật sự tức giận, cậu giận chính mình trước kia bị bò đá trúng đầu hay sao lại nhìn nhầm người! Thanh Thanh chờ mãi không thấy cậu lên tiếng, lại càng gấp gáp thúc giục: “Cậu ba, cậu không mau nói gì đi cậu! Chẳng lẽ cậu không còn thương em nữa hay sao?” Ba Hưởng lạnh lùng nhìn cô, bàn tay thô to dùng sức gỡ tay cô ra khỏi người mình, chậm rãi nói: “Mợ nhà tôi đúng là biết chuyện chúng ta từ lâu rồi. Mà tôi cũng đã hứa với cô ấy sẽ chấm dứt với cô. Cho nên hôm nay có thể là cuộc nói chuyện cuối cùng của tôi và cô!” Thanh Thanh ngỡ ngàng vì những lời mình vừa nghe được, như không thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này, cô ta bước vội tới, luôn miệng hỏi: “Cậu ba, cậu nói cái chi kì lạ vậy? Cậu nói cậu thương em, cậu muốn chăm sóc cho em. Em tin cậu, em chờ cậu. Bây giờ cậu nói như vậy là có ý gì cơ chứ? Hay là vì mợ ở đây nên cậu mới nói thế, có phải không cậu?” Ba Hưởng di chuyển đến bên cạnh Trúc, cách Thanh Thanh thêm vài bước, trả lời: “Những gì tôi đã cho cô, tôi sẽ không đòi lại, bấy nhiêu đó có thể cho cô không cần lo ăn lo mặc nửa đời về sau. Chuyện giữa chúng ta... kết thúc ở đây đi!” Thanh Thanh đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào cậu ba Hưởng, run giọng hỏi: “Tại sao? Tại vì một năm qua em không cho cậu chạm vào thân thể em sao? Nếu cậu muốn thì bây giờ em có thể cho cậu...” “Câm miệng!” Ba Hưởng chợt to tiếng cắt ngang lời Thanh Thanh, chẳng hiểu sao cậu lại lén đưa mắt nhìn sang Trúc như chột dạ, thấy cô không có phản ứng gì mới thở phào nói tiếp: “Đừng tự đánh mất tự trọng của mình! Có những thứ đã thay đổi rồi thì không thể trở lại như xưa được nữa!” Nước mắt Thanh Thanh lăn dài, tiến tới đánh liên tục vào người cậu ba, mắng: “Cậu không thể như vậy! Cậu là đồ khốn khiếp nói lời không giữ lấy lời! Tại sao cậu có thể làm thế cơ chứ!” Trúc ngồi đó, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu không tên. Chẳng hiểu sao khi nhìn cảnh này cô lại chẳng thể vui vẻ được. Thanh Thanh nói đúng, ba Hưởng là đồ khốn khiếp nói lời không giữ lấy lời. Cậu có thể phản bội lời hứa với Thanh Thanh, thì những lời cậu hứa với cô liệu có tin được hay không? Chẳng lẽ kết cục của Thanh Thanh của hôm nay, cũng là kết cục của chính bản thân cô sau này? Bị mớ suy nghĩ chèn ép tinh thần, Trúc vội đứng bật dậy, quay sang nói với ba Hưởng: “Hai người từ từ giải quyết với nhau, em ra ngoài phụ giúp anh tư tiễn khách.” Nói xong chẳng chờ cậu ba đáp lời đã hối hả bỏ chạy ra ngoài. Ba Hưởng nhìn bóng lưng cô khuất xa, như nghĩ tới chuyện gì đó rồi chợt nhăn mày nghiền ngẫm. Thanh Thanh lợi dụng thời cơ đó quấn lên người cậu, vừa khóc vừa nỉ non mấy lời khiến người ta đỏ mặt tía tai. Trúc đi một hơi, thế mà lại chạy ra luôn tận cửa lớn. Bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, khách khứa cũng đã về hết tự bao giờ. Trên đường không một bóng người, chỉ có tiếng gió thoảng qua như tiếng thở dài than thở của thiên nhiên. Cô ngồi trước cổng lớn nhà mình, chống chằm ngẩng mặt nhìn vầng trăng bị mấy mờ che phủ một nửa trên cao. Trăng còn có khi tròn khi khuyết, cô lấy gì để mong chờ người ta một dạ thuỷ chung? Tiếng chuông xe đạp “leng keng” vang bên tai, Trúc nghiêng đầu nhìn bánh xe tròn vừa dừng lại trước mặt mình, chỉ nghe chủ nhân xe đạp lên tiếng hỏi rằng: “Có muốn tôi đèo một vòng hóng gió hay không?” Trời đã tối, một người đã có chồng như cô nếu ngồi sau xe một người đàn ông khác chạy khắp tỉnh Giang nhất định sẽ lại lên nhật báo nữa cho xem. Lại thêm con trâu điên “ba Hưởng” chực chờ mài sừng húc tới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]