Trải qua trận trách phạt vừa rồi, đám người ăn kẻ ở trong nhà không dán lơ là công việc nữa, chỉ cần thấy Trúc đi đâu thì tụi nó đều dán mắt theo trông chừng.
Mặc dù cậu ba không đánh chết hay bán tụi nó ra ngoài, nhưng lại nghiêm khắc cảnh cáo bọn nó rằng: Chỉ cần chủ cả trong nhà xảy ra chuyện, mà hỏi tụi nó cái gì cũng không biết, cậu sẽ không đánh không phạt nữa, mà lập tức đào hố chôn tụi nó làm phân bón cho cây xoài trước cổng.
Chẳng trách cây xoài đó vừa xanh tốt vừa sai trĩu quả mà chả ai thèm ăn.
Trúc nằm trên ván gỗ phơi nắng, bên cạnh là con Đẹt với đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, xung quanh là bốn đứa hầu đang quét dọn thỉnh thoảng lén lút ngó sang bên này.
Con Đẹt quạt gió cho mợ, nhỏ giọng thì thầm: “Mợ ơi, thằng Bình nó bảo muốn gặp mợ, nó phát hiện một chuyện rất quan trọng, không dám nhờ người khác truyền lời mà muốn tự mình nói với mợ ạ.”
Lúc này Trúc mới nhớ ra hôm qua vừa sai thằng Bình làm gì, cô vừa bật người ngồi dậy liền hứng trọn tám con mắt gần đó hướng tới. Cả sáng nay cô đã làm quen được với tình huống này rồi, cho nên cứ thế mặc kệ những ánh mắt dõi theo xung quanh, vội vàng hỏi chuyện con Đẹt: “Nó đang ở đâu?”
Con Đẹt đáp lời: “Nó bảo đang trốn ở căn nhà chòi hướng ngược đường chợ Chiều. Chuyện này quá quan trọng, nó không dám ló mặt đến gặp mợ vì sợ bị người ta trả thù, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vo-chong-cau-ba-bo-nhau-chua/441986/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.