—
Bức tường đen sẫm, đèn tường dạng tuyến tính, nội thất thiết kế tối giản.
Khi Thành Vi tỉnh lại, cô nhận ra mình vẫn còn ở trong căn nhà đó. Có lẽ là phòng chứa đồ bỏ không, hoặc dùng cho mục đích khác. Không giường, không bàn ghế, chẳng có gì ngoài một chiếc ghế nặng trịch, mà cô thì bị còng chặt vào đó.
Đầu óc choáng váng, thị lực mơ hồ, hô hấp khó khăn và hơi buồn nôn – tác dụng phụ của thuốc mê.
Người cuối cùng cô thấy trước khi ngất là Văn Tự. Mặt mũi và mái tóc anh ta đều đã được chỉnh tề lại, thay một chiếc sơ mi đen sạch sẽ, hòa làm một với bức tường phía sau. Còn Lý Vũ Du thì đứng cạnh anh ta, so với sự nhàn nhã của Văn Tự, Lý Vũ Du trông vô cùng yên tĩnh, không cảm xúc, cũng không chút biểu tình.
Lẽ ra có rất nhiều chuyện cần phải làm rõ, nhưng chẳng ai lên tiếng, ba người như thể diễn viên đứng sau cánh gà trước giờ khai màn vở kịch, chưa ai chịu bước ra nói lời thoại của mình.
Cuối cùng, người vén màn lại là Thành Vi.
Nhưng hiển nhiên, so với những chuyện quá khứ, cô để tâm đến nguyên nhân thất bại của mình hơn: "Lúc bước vào tôi đã nghi ngờ việc anh còn sống hay không, đang định xác nhận lại thì bị báo động cắt ngang, chắc cũng là do anh giở trò, điểm này là tôi sơ suất. Nhưng máu thật trên sàn nhà là sao?"
"Nhóm máu của tôi khá đặc biệt," Văn Tự thuận miệng đáp, "Lại thêm thân phận hay bị người ta căm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-van-on-chiet-chau/5075491/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.