—
Nữ thủy thủ mập rời đi rồi. Đồng thời cũng mang theo cả linh hồn của Lý Vũ Du.
Bịch. Bịch. Bịch.
Vừa nãy, cú chạm của Văn Tự chỉ là lướt qua trong khoảnh khắc, nhưng dư âm yếu ớt ấy bị Lý Vũ Du phóng đại lên vô số lần, tua đi tua lại trong đầu.
Thủ phạm mặt không đổi sắc, tiếp tục ăn khoai tây: "Sao thế? Đừng lãng phí đồ ăn."
Mạch máu não của Lý Vũ Du như sắp bị tinh bột làm nghẽn: "Tôi... tôi phải đi vệ sinh."
Văn Tự tốt bụng chỉ đường: "Hình như ở tầng hai."
Lý Vũ Du chân như có cánh, lao vút lên nhà vệ sinh tầng hai. Nhà vệ sinh cũng khá đặc biệt, cùng phong cách với vách ngăn rừng rậm ở dưới, cửa sổ được khoét hoa văn rỗng, may mà vẫn đủ tiện nghi, bên trong cũng tương đối sạch sẽ.
Văn Tự hôn nhẹ cậu một cái.
Dù Lý Vũ Du biết đó là biện pháp khẩn cấp trong tình huống đặc biệt.
Nhưng mà đờ mờ, Văn Tự hôn cậu thật rồi.
Nước lạnh tạt vào má Lý Vũ Du, làm ướt cả tóc. Có lẽ do đặc trưng vùng miền, nước ở đây lạnh hơn hẳn nơi khác, xối mấy lần liền mà màu sắc trên gương mặt cậu chỉ càng thêm đỏ.
Không còn cách nào khác, đối với Lý Vũ Du mà nói, ước nguyện là một chuyện trang trọng, mà hôn lại càng là một hành vi quý báu. Dù cậu từng vì xấu hổ mà không dám mơ tưởng đến khung cảnh hôn nhau trong tương lai, nhưng tuyệt đối không phải ở chỗ này - cũng tuyệt đối không phải với Văn Tự.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-van-on-chiet-chau/5075479/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.