—
Lịch sự cảm ơn từng phục vụ bàn, chủ động đẩy dĩa thức ăn về phía người cùng dùng bữa, khi đưa dụng cụ ăn thì luôn để đầu nhọn hướng về phía mình, rồi mỉm cười dịu dàng tiếp tục câu chuyện ban nãy.
Đó là bộ mặt đầu tiên của Văn Tự - lịch thiệp, chu đáo. Không rõ nguyên do nhưng lại tàn nhẫn đầu độc vị hôn thê - đó là bộ mặt thứ hai của anh ta. Đáng thương, bất lực, cô đơn - đó là bộ mặt thứ ba, hay đúng hơn, là bộ mặt mà anh ta cố tình dựng lên dành riêng cho Lý Vũ Du.
Lý Vũ Du không biết mình có nên cảm thấy vinh dự hay không, khi được Văn Tự đặc biệt "đo ni đóng giày" cho một hình tượng như thế. Cậu thậm chí còn có phần tò mò, bản thân có tài cán gì mà khiến Văn Tự phải diễn cả một vở kịch?
Tất nhiên, vào thời khắc này, so với tò mò thì cậu càng cảm thấy sợ hãi hơn. Dĩa salad trước mặt, cậu chọc ba lần vẫn không gắp nổi một miếng thịt bò.
Còn Văn Tự thì đã nói từ món bò bít tết đến bản hòa tấu piano đang phát trong nhà hàng. Lý Vũ Du chỉ cố gắng gượng gạo đáp lại được một hai câu.
"... Cho nên tôi cảm thấy khăn ăn của họ tốt nhất nên đổi sang loại in hoa văn màu xanh lam."
"À, in hoa, in hoa cũng được."
Văn Tự lại bật cười, dường như rốt cuộc cũng chịu hết nổi cách đối đáp cứng nhắc như máy AI của Lý Vũ Du: "Bác sĩ Lý, cậu qua loa quá đấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-van-on-chiet-chau/5075465/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.