—
Choang.
Là tiếng tách trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
An Thụy Vân dường như cũng bị tiếng động do chính mình gây ra làm giật mình, ngơ ngẩn một lúc vẫn chưa phản ứng. Trong khoảnh khắc đó, mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía cô. Người phản ứng nhanh nhất vẫn là người đàn ông ngồi bên bàn ăn.
Văn Tự lập tức đứng dậy, ngồi thụp xuống cạnh chân An Thụy Vân, đầu ngón tay khẽ chạm vào cổ chân cô: "Đừng cử động chân, cẩn thận bị mảnh vỡ cứa trúng."
Anh cúi người thu dọn từng mảnh sứ vỡ trên sàn, động tác nhẹ đến mức hầu như không phát ra tiếng va chạm.
"Xin lỗi..." Gương mặt An Thụy Vân thoáng vẻ áy náy, "Lại làm phiền anh rồi."
"Em nói gì vậy, chăm sóc em là trách nhiệm của anh mà."
Văn Tự vừa bận rộn vẫn ngẩng đầu lên đáp, vẻ mặt anh chính là minh chứng cho câu nói ấy - không hề có chút mất kiên nhẫn, bình tĩnh và dịu dàng.
Anh gom hết các mảnh vỡ sang một bên, đúng lúc đó người giúp việc cũng bước tới, rót lại một tách trà mới.
"Tim lại đập nhanh nữa à?" Văn Tự hỏi cô.
"Một chút..." An Thụy Vân vẫn còn chưa hoàn hồn, "Cảm giác như tim đập loạn vậy."
Ánh mắt Văn Tự dịu dàng như cũ: "Cứ từ từ thở đều lại đã."
Người giúp việc đang dọn mảnh sứ cũng xen lời, có phần lo lắng: "Gần đây cô An bị triệu chứng này khá thường xuyên, hay là nên đến bệnh viện kiểm tra một chút?"
An Thụy Vân cân nhắc một lát, rồi lắc đầu: "Nhà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-van-on-chiet-chau/5075455/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.