Editor: Mai Tuyết Vân
Phòng củi nhà bà ngoại bị cháy sạch sẽ, khi bà lão trở về thì khóc một trận suýt nữa thì ngất đi.
Phồn Tinh không kể chuyện Thích Hà phóng hỏa, chỉ yên lặng nhặt củi trong thôn.
Ngày hôm sau Thích Hà không đến trường, đêm qua hắn dùng xà bông chà rửa cả đêm, phần lớn hình vẽ rùa trên mặt đã bị rửa trôi nhưng vẫn còn sót một ít.
Vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ.
Hắn cần thể diện.
Học tập cái gì, hắn vác cái mặt vẽ rùa này đi học thì mặt mũi biết vứt đi đâu?
Ngày hôm qua Thích Hà châm lửa, đến tối hưng phấn ngủ không yên. Hắn cảm thấy cô ngốc Vân Phồn Tinh kia đã biết hắn phóng hỏa, nhất định sẽ đi mách với người trong thôn.
Bọn họ thích đến thì đến đây!
Bây giờ hắn giống như con báo nhỏ không từ thủ đoạn, chờ người khác tìm đến cửa gây phiền phức, sau đó sẽ vùng dậy cắn xé người ta!
Kết quả hắn cả đêm không ngủ, cũng không đợi được phiền phức.
Ngược lại hai mắt thâm quầng ngày hôm sau cũng không mở ra nổi.
Chết tiệt!
Con ngốc kia không mách lẻo sao?
Không phải chứ!
Vì sao cô không mách?
Trong lòng Thích Hà nóng nảy, đây là lần đầu tiên thiếu niên làm chuyện xấu vội vã muốn công bố với mọi người rằng: "Xem này ông đây là kẻ hư đốn đấy! CMN tao hết thuốc chữa rồi! Giết người phóng hỏa không gì từ nan, có bản lĩnh cứ đến gây phiền phức cho tao đi!""
Hắn thậm chí còn suốt ruột muốn thử tỏ ra vẻ hung ác một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/231611/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.