Quả thực Sưu Thần Hào sắp không kìm nén được bản thân rồi.
Cô đau khổ lúc nào thế?
Cô đã bắt đầu học được cách diễn xuất rồi à?
Còn giả vờ buồn tủi trước mặt ba mẹ.
Xoay người liền hỏi nó: "Nhị Cẩu à, biểu hiện vừa rồi của tôi, tốt không hả?"
[Tiểu thư Ngân Phồn Tinh, cô...] CMN, lương tâm của cô không đau à?!
"Tôi cảm thấy, càng ngày tôi càng thông minh." Phồn Tinh nghiêm túc nói với Sưu Thần Hào.
Trong lòng Sưu Thần Hào cười ha ha.
Ừ phải đấy, không nghe cô lải nhải nữa, cô đã học được cách giả vờ rồi.
MMP!
Bây giờ trái tim Sưu Thần Hào rất đau.
Nó hoàn toàn không biết, việc Phồn Tinh lột da rắn là kết quả từ việc học tiểu thuyết của nó, hay là vì sau khi được thêm IQ đã kích phát bản tính ma quỷ của cô.
Nếu một người ngốc nghếch, bản tính còn xấu xa, vậy thì chỉ trách người nào đó không tốt số bị hố thôi.
Nhưng nếu cô biết được muốn sinh tồn trong cuộc sống, phải tự quấn một lớp đường quanh mình để che đậy nội tâm hắc ám của mình thì...
Thì đúng là hố chết ai đó đấy!
"Là công lao của Nhị Cẩu. Tôi phải, cảm ơn Nhị Cẩu."
Nếu không nhờ Nhị Cẩu, cô cũng không biết chiêu này.
Lúc trước cô hỏi Nhị Cẩu chuyện xấu hổ là gì, cô đã lôi cuốn sổ đỏ ra, Nhị Cẩu diễn trò sau đó trốn mất.
Học tập, không thể bỏ dở nửa chừng.
Nhìn thấy được thì phải học hỏi.
Không thể để người khác dạy mình cái gì thì mình bị động nhận cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018589/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.