Chương trước
Chương sau
Hệ thống "Nuôi dưỡng tổng giám đốc bá đạo" trong đầu Thẩm Anh Bác liên tục tru lên, "Không được, cậu phải khiến cô ta yêu cậu! Cô gái này, món ăn ngon lành này, cậu phải bắt được cô ta!"
Thời khắc nhìn thấy cô, nó đã bắt đầu hưng phấn.
Hơi thở và hương thơm trên người cô, khiến nó vui sướng.
Cảm giác chưa từng có!
Những cô gái mà Thẩm Anh Bác tiếp cận trước đây, nó hoàn toàn không hề cảm thấy vui vẻ như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chia tay ư, cần lý do chứ?
Phồn Tinh khựng lại một chút.
Dù Đại lão chưa từng trải qua địa ngục của việc chia tay, Thẩm Anh Bác còn từng bước ép sát, khí thế bức người, "Vì sao? Nói cho anh biết, vì sao?"
"Vì..." Phồn Tinh gãi đầu, IQ của cô không cao, rất khó đối phó với tình huống bất ngờ.
Nhưng cách suy nghĩ của Đại lão, đã hoàn toàn bù được khuyết điểm IQ thấp.
Nhìn thấy cọng rau xanh trên răng Thẩm Anh Bác, Phồn Tinh nghiêng đầu, "... Trên răng của anh, có rau xanh, rất khó coi."
Sưu Thần Hào: !!! Cô là ma quỷ sao?
Thẩm Anh Bác: ??? Con mẹ nó, đây mà là lý do ư?
Người nghe không hiểu sự đời: ... Trên răng của Thẩm Anh Bác có rau thật à? Muốn coi thử!
"Tôi thích người đẹp trai. Trên răng có dính rau, rất khó coi nên chia tay." Phồn Tinh tự gật gù, đúng rồi, lý do này rất tốt.
Tự hôn bản thân 100 cái.
Lấy quyển sổ đỏ từ trong lòng ra: Chia tay, sẽ bị người ta hỏi lý do. Không nghĩ ra... Lý do, thì tìm đại vậy.
Thẩm Anh Bác tức suýt chết, lý do có lệ gì thế này?
"Em qua loa với tôi như thế sao?" Cô không thèm tôn trọng người khác vậy à? Ả đàn bà dâm đãng này!
Phồn Tinh yên lặng lấy ra một chiếc gương, soi vào mặt Thẩm Anh Bác.
"Anh lấy rau xuống đi, đừng nói nhảm nữa." Để Thẩm Anh Bác nhìn rõ cọng rau xanh trong gương, Phồn Tinh mới thu gương lại, dùng tay che mắt, "... Đừng làm đau mắt tôi."
Trong lòng Thẩm Anh Bác vừa giận vừa thẹn.
Tức giận muốn mắng Phồn Tinh, nhưng thấy trên răng mình có dính rau thật, lại nhanh chóng câm miệng.
Những thực tập sinh khác đã lặng lẽ áp sát, rất muốn nhìn răng của Thẩm Anh Bác.
Lý do chia tay chưa từng có này, đúng là khiến người ta bật cười.
Mẹ nó, người ta hỏi vì sao bạn gái cũ lại chia tay với cậu?
Lý do này, cậu có thể nói ra không?
Tuy rất muốn cười, nhưng người xung quanh vẫn cố gắng nén.
Nếu lỡ bị Thẩm Anh Bác ghi thù, thế thì không ổn!
Chỉ có yêu tinh nhỏ Tạ Trản, bưng khay thức ăn, nghiêng người đi sang, bật cười ra tiếng, trông có vẻ vô cùng ngang ngược.
Hắn nhìn thoáng ra Phồn Tinh, sau đó trừng mắt.
Haizz, cô gái này.
Lật mặt còn vô tình vô nghĩa, lý do chia tay cũng buồn cười như thế.
Nhưng khiến Thẩm Anh Bác mất mặt đã khiến hắn vui vẻ rồi.
Thẩm Anh Bác phải gánh chịu nỗi nhục lớn như thế, tức giận đùng đùng rời khỏi căn tin.
Lúc này Tạ Trản lại hoàn toàn không ngờ, sau khi chia tay Thẩm Anh Bác, toàn bộ sự tập trung của Đại lão lại chuyển dời lên bản thân mình...
Cả ngày huấn luyện đều thấy rất thoải mái, yêu tinh nhỏ bình thường chanh chua, nhưng hôm nay lại cười rất vui vẻ.
Nhưng đêm khuya bị Phồn Tinh làm phiền trong phòng huấn luyện, tất nhiên không thể vui được.
Hắn chán ghét tất cả mọi người!
Bất kỳ kẻ nào lướt qua mắt hắn, hắn cũng sẽ căm ghét, cảm thấy đối phương đang chê cười mình.
Phồn Tinh chặn trước cửa, đôi mắt sáng quắc theo dõi hắn, hắn vốn chưa tập xong, nhưng nếu trực tiếp đi ra, nhớ đến cảnh tượng mất mặt tối hôm đó, Tạ Trản tức giận đến mức không muốn nói chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.