Editor: Mai Tuyết Vân
Tạ Trản cảm thấy cả người bị xâu xé, một bên là thiên sứ, một bên là ác quỷ. Sau khi chìm đắm vào cảm giác đau khổ vì trút giận lên người khác xong, lại bắt đầu chán ghét bản thân, cảm thấy sao hắn lại hư như vậy...
Tạ Trản, sao mày lại là kẻ đáng ghét như thế chứ?
Mày xem bản thân mày đi, có ai sẽ thích mày chứ?
Tạ Trản ơi Tạ Trản, mày đúng là óc heo khó dạy.
Cả đời mày đã không được vui vẻ, mày còn muốn để người khác cũng dính lây sự xui xẻo của mày sao.
Giống như Tạ Như Nhân từng nói, mày không thể chết đi à?
Mày vô dụng như vậy, sống tiếp làm gì chứ? Bây giờ lớn rồi, còn bắt đầu sợ chết, vì sao hồi nhỏ không chết quách đi cho xong?
Tạ Trản trừng mắt đến tận 4 giờ sáng mới đi ngủ.
Lúc sáu giờ thức dậy, mọi người đều phấn chấn tinh thần, chỉ có hắn là trạng thái tinh thần không được tốt lắm.
*
Lúc này nhà họ Ngọc cũng là bữa ăn sáng.
Phồn Tinh mang khuôn mặt năm dấu tay xuống lầu ăn cơm, Tần Nhụy Tâm đau lòng không chịu được, trừng mắt liếc Ngọc Trường Thịnh một cái, ông xem ông đánh con gái thành thế này rồi đấy!
Ngọc Trường Thịnh chột dạ.
Đúng là xuống tay quá nặng rồi.
May là đứa trẻ Phồn Tinh này, từ nhỏ đã không hay giận. Té một cái, thì chỉ cần đưa một bức ảnh trai đẹp ra trước mắt, thì ngay cả khóc cũng quên mất.
"Phồn Tinh, hôm qua ba sai rồi, ba không nên ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018573/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.