Editor: Mai Tuyết Vân
Trường An công chúa nói mãi không ngừng.
"Cô xem, cô rời khỏi kinh thành chỉ có mình ta theo cô. Điều này đã đủ để chứng minh, cô là bạn của bản công chúa ta, hơn nữa còn là bạn bè sống chết có nhau."
"Cô còn nói mình không cần bạn bè, nhưng không phải cô đã giữ ta bên cạnh sao?"
Phồn Tinh buồn bã nói: "Ta không giữ cô..."
"Nhưng cô cũng không thể đuổi ta đi!" Không thể đuổi nàng đi, và không đuổi được nàng đi, trong lòng Trường An không khác gì nhiều.
"Cô rời kinh thành, có phải muốn đến tìm Từ Thụy Khanh không? Haizz, cuối cùng lãng nữ cũng quay đầu, thấy Từ Thụy Khanh tốt như vậy, cho nên muốn theo đuổi hắn phải không?" Trong lòng Trường An công chúa hừng hực như lửa thiêu, lòng cuồng nhiệt ghép cp càng thêm nồng cháy.
"Không phải...."
Công chúa Trường An không ngờ rằng, Phồn Tinh nói không đi tìm Từ Thụy Khanh thì thực sự không hề đi tìm Từ Thụy Khanh.
Cô cưỡi trên lưng một con lừa con, chậm rãi đi qua các châu phủ, mỗi nơi đều dừng chân hai ba tháng, nơi nào có đồ ăn ngon đều sẽ đến.
Từ Thụy Khanh ở bên ngoài làm quan sáu năm, dường như mỗi ngày đều chờ đợi, trông mong có một ngày đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương, đứng trước mặt hắn, tay cầm hồ lô ngào đường, mỉm cười đáng yêu nhìn hắn nói: "Từ Thụy Khanh, ta đến rồi đây."
Nhưng không hề có.
Bệ hạ muốn rèn luyện hắn, phái hắn đến một huyện nghèo khó, dân cư hung dữ, lũ lụt nghiêm trọng. Mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018564/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.