Editor: Mai Tuyết Vân
Chịu đựng sự đau đớn khó nói, Phồn Tinh đưa một tay đẩy Từ Thụy Khanh ra xa.
Thiếu niên nào đó còn đang chìm đắm trong hạnh phúc, bị đẩy té ngã xuống đất, trong ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
"Sao thế? Không thích à?" Từ Thụy Khanh vội vàng hỏi.
Trong lòng thật sự rất buồn, sớm biết như thế hắn sẽ không vội vàng như vậy!
"Ta." Phồn Tinh cúi đầu, trong con ngươi trong suốt hiện lên chút nước: "Ta, có thể, không gả cho ngươi, không ở cùng ngươi được không?"
Phồn Tinh hỏi, có thể không cần gả hay không.
Chính xác là không muốn gả cho hắn, không muốn ở cùng hắn.
Trường An công chúa ở bên cạnh, bùng nổ!
"Trời ơi, vì sao thế?" Trường An công chúa nhìn tình hình trước mắt, giống như ảo tưởng màu hồng của mình bị đánh tan. Vừa rồi còn hôn một cái, ngọt ngào đến mức nàng ấy hận không thể tìm một con ma độc thân đến nói chuyện yêu đương, cuối cùng lại đút cho nàng ấy một miệng đầy vị cay, sao nàng ấy có thể nhẫn nhịn được?
"Vì sao?" Từ Thụy Khanh thả chì vỏ ốc vào lại trong hòm, rõ ràng đang rất hồi hộp, nhưng vẫn dịu dàng hỏi: "Là vì lúc nãy ta làm nàng sợ sao? Nếu nàng không thích, sau này ta không làm như vậy nữa. Vừa rồi là ta lỗ mãng, đều do ta sai, Phồn Tinh..."
Hắn nói xong liền bắt đầu sốt ruột.
Điệu bộ vội vã, có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của hắn.
Từ Thụy Khanh tự nhận mình thông minh, thật ra từ trước khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018562/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.