Editor: Mai Tuyết Vân
"Tam công tử có chuyện gì muốn nói à? Nếu không có, tại hạ và thê tử xin cáo từ."
Nói xong không đợi Tần Tư Bách trả lời, Từ Thụy Khanh lập tức nắm tay Phồn Tinh rời đi.
"Khoan đã..." Đúng là có chuyện mà, nhưng trước hết phải để hắn giải thích rõ ràng đã chứ!
Tần Tư Bách nhìn hai người đã đi khuất, vò đầu bứt tai.
Đúng là hắn cảm thấy tiểu cô nương này rất quen thuộc!
Là cảm giác quen thuộc khó hiểu khiến hắn cảm thấy nếu không nói ra sẽ hối hận cả đời.
Về đến trước phủ Quốc Công vẫn còn buồn bã, Tần tam công tử mới sực tỉnh: "Bảo sao trông nàng ấy lại quen như thế?"
Khuôn mặt tròn nhỏ xinh xắn, dáng vẻ giống như muội muội hồi nhỏ!
Tần Tư Bách tuổi còn trẻ nên nóng vội, giống như một cơn lốc xoáy chạy đến phòng của Nhị ca: "Nhị ca, đệ nói với huynh chuyện này... Hả, Đại ca cũng ở đây sao?"
"Nôn nóng hấp tất, chẳng ra thể thống gì!" Đại công tử lạnh giọng khiển trách.
Tần Tư Bách trưng ra vẻ mặt đau khổ.
Xem đi, đó chính là lý do chuyện gì hắn cũng muốn bàn bạc với Nhị ca mà không muốn thương lượng với Đại ca đấy!
Đại ca giống như lão già, chỉ cần có chỗ nào nhìn không vừa ý, lập tức sẽ giáo huấn người ta.
Từ nhỏ đã như vậy!
Nhưng hồi nhỏ Phồn Nhi là do Đại ca dạy dỗ, huynh trưởng như phụ thân, đại ca rất nuông chiều phồn Nhi.
Nhưng từ sau khi muội muội mất tích trở về, Đại ca không còn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018530/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.