Editor: Mai Tuyết Vân
Làm một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, bị nữ tử bế ngang.
Từ Thụy Khanh ngẫm lại, cảm thấy khuôn mặt như phát sốt.
"Nàng..." Chọn lọc từ ngữ, lập tức thốt ra lời: "Sau này ở trước mặt nhiều người, nàng đừng bế ngang ta được không?"
Lối tư duy của Đại lão thật là...
Sưu Thần Hào quả thực rất đau lòng thay Chiến thần đại nhân.
Suy nghĩ của cô, chín đường cong tám đường quẹo, nhưng lại không thể khiến người khác phản bác được.
Phồn Tinh cẩn thận suy nghĩ, không ai biết trong đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ cái gì, nghiêng đầu một chút, khó xử nhìn sang: "Nhưng nếu bế thẳng thì không được mà."
Bộ dạng đáng yêu ngốc ngếch.
Khiến Từ Thụy Khanh liên tưởng đến hình ảnh bế thẳng, hình như... Đúng là không thể bế được.
Dù sao thì hắn cao hơn cô, nếu bế thẳng.
Trời! Hắn nghĩ đi đâu thế?
Cho dù là bế ngang hay là bế thẳng, đều không thích hợp để một tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi bế hắn.
"Ý của ta là, sau này nàng đừng bế ta nữa. Nếu ta di chuyển không tiện, đỡ ta là được."
"À.'' Phồn Tinh đã hiểu ra: "Vì ngươi xấu hổ sao?"
Từ Thụy Khanh: "..."
Ngày hôm đó thật sự không còn cách nào mà!
Mắt thấy vẻ mặt hoang mang của Từ Thụy Khanh, bộ dạng tội nghiệp nghẹn lời rất lâu, trong lòng Đại lão âm thầm nhận định.
Chà, bông hoa nhỏ thật dễ thẹn thùng.
Rõ ràng là rất xấu hổ, nhưng không chịu thừa nhận. Thật đáng yêu, hi hi hi.
Cô thích nhìn dáng vẻ người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018512/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.