"Bông hoa nhỏ, thật lợi hại." Phồn Tinh khen một câu. Sưu Thần Hào kiêu ngạo. Tất nhiên rồi, Chiến thần đại nhân của nó là ai? Tất nhên là lợi hại. "Lợi hại nhưng lại không ngoan." Vẻ mặt Phồn Tinh nghiêm túc nói, hình như còn có chút buồn bã. Cúc hoa Sưu Thần Hào lập tức căng thẳng. Nó thậm chí có thể đoán được, câu tiếp theo Đại lão nói là gì... Có phải sẽ nói, không ngoan đều phải đánh, đánh một trận là ngoan rồi nhỉ? Chiến thần đại nhân đã tạo nghiệp gì? Nhìn thế giới này xem. Chiến thần đại nhân của nó là một thư sinh trói gà không chặt, đánh đấm hắn như vậy có thể chịu nổi sao? "Không ngoan cũng không sao, dỗ dành một chút sẽ ngoan thôi, hi hi." Sưu Thần Hào: [...] Lần này Đại lão không dùng bạo lực ư? * Dưỡng phụ của Phồn Tinh, Mộc Lão Tam làm đồ ăn dọn ra, sau đó gõ cửa phòng: "Nữ nhi à, ăn cơm thôi. Cơm nước xong lên núi với phụ thân." Lúc trước khi vừa nuôi đứa trẻ, xương cốt yếu. Mộc Lão Tam không có tiền dùng tổ yến bồi bổ thân thể đứa trẻ, vì thế dẫn người lên núi, rèn luyện xương cốt.
Hiệu quả không cần nói, rất tốt! Vì thế đã hình thành thói quen, phụ tử hai người cùng nhau lên núi săn thú. Mộc gia xa cách không qua lại với người trong thôn. Dù sao thì người đi săn thường hung ác, mang theo sát khí, người bình thường không ai muốn lui tới. Hơn nữa đứa trẻ này hồi nhỏ sốt hỏng đầu, cũng khác biệt với khuê nữ nhà người ta. Mộc Lão Tam cũng không muốn trong thôn có lời đồn bậy bạ, vì thế dứt khoát chuyển nhà đến chân núi. "Xem thử thỏ con phụ thân nướng ăn ngon không?" Mộc Lão Tam gắp thức ăn đặt vào chén Phồn Tinh. Phồn Tinh vừa ăn thỏ con, vừa không thể quên: "Phụ thân biết nướng rắn không?" Lúc này, Mộc Lão Tam vỗ ngực tỏ vẻ, "Biết chứ, tất nhiên phụ thân biết làm rồi!" Tương lai không xa, Mộc Lão Tam sẽ bắt đầu hối hận. Ông ấy là một người không vợ, tự cung tự cấp, chỉ biết nướng ít thịt, nhưng khi nữ nhi bắt rắn về đều là loại rắn màu sắc rực rỡ, ông cũng có chút sợ hãi. Ăn xong cơm trưa, Mộc Lão Tam mang theo Phồn Tinh lên núi. Khi còn trẻ, ông ta còn có thể đến thâm sơn cùng cốc tìm đồ tốt, nhưng sau khi nuôi nữ nhi, cũng chỉ có thể lui tới vùng ven rừng không có mãnh thú. Trên lưng Phồn Tinh vác một cái gùi trúc nhỏ, chuyên nhặt rau dại và nấm. Hôm nay lúc lên núi, trên núi đã có một thiếu niên sáng sủa, xoay người kiên nhẫn nhặt đồ. Gùi của hắn để một bên, đã đầy ắp các loại nấm mộc nhĩ hương. Nhìn thợ săn Mộc mang theo khuê nữ ngốc ngếch của ông xuất hiện, hai mắt Từ Thụy Khanh sáng lên. Tổ phụ tổ mẫu không hiền hậu, ngoại trừ phụ thân hắn là Từ Hán Ngưu, Nhị thúc là Từ Hán Sinh, và Tam thúc là Từ Tử Hàm. Lại xem nhà bọn họ như trâu như ngựa mà sai khiến, toàn bộ đều dùng cho phụ tử Tam thúc tham gia khảo thí tú tài. Hắn tự nhận rất có thiên phú trong việc đọc sách, nhưng trong nhà để một người đi học đã dốc hết tài lực, huống chi Từ gia luôn tạo điều kiện cho phụ tử Tam thúc! Tổ phụ tổ mẫu bất công, vốn không cho phép hắn đi thi. Nếu bản thân hắn có tiền mà nói... Tất nhiên sẽ lén lút đi thi. Nhưng tiền đọc sách rất nhiều, dù hắn có hái sạch rau dại nấm hương trên núi, cũng không chắc có thể kiếm được bao nhiêu. Nếu bái thợ săn Mộc làm sư phụ, học săn thú. Bán con mồi đi, sẽ thu được chút tiền đáng kể. Hôm nay Từ Thụy Khanh cố tình chờ Mộc Lão Tam ở đây. Nhưng hắn cũng biết, việc này không suôn sẻ như vậy. Đây là tay nghề kiếm cơm áo, bình thường sẽ không dạy. Hắn đã trù tính xong xuôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]