Editor: Mai Tuyết Vân
Lúc đợi đồ ăn được mang lên, Phồn Tinh mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn Thích Thịnh. Cô gái nhỏ có đôi mắt trong suốt xinh đẹp, khi nghiêng đầu trong con ngươi toát lên vẻ trẻ con không hợp với tuổi, vừa nhìn đã khiến người khác cảm thấy...Không phải người bình thường.
Thích Thịnh cười lạnh một tiếng, vô cùng khốn nạn nói: "Thích Hà, mày đừng nói với tao là mày ở chung với con ngốc đấy, khẩu vị của mày nặng như vậy sao? Biết mình là thứ bỏ đi, là thằng phế vật nên cam chịu rồi à?"
Qủa thực hắn cũng bị chết cười, đó là trời tính người tính cũng không ngờ ở cùng với Thích Hà là một đứa thiểu năng!
Ha ha ha!
"Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, mày và con ngốc này vô cùng xứng đôi. Mày là đồ bỏ đi, nó cũng là đứa vô dụng, hai người bọn mày vừa khéo có thể sống nương tựa lẫn nhau.""
"Mẹ nó, mày nói gì đấy?" Thích Hà tức giận.
Suýt nữa thì đá văng ghế dựa đứng dậy, đánh một trận với Thích Thịnh. Kết quả không hề đứng lên, Phồn Tinh không biết từ bao giờ đã đưa tay ra nắm chắc lấy tay Thích Hà.
Sức lực này...Bạn à, bạn có biết thế nào gọi là tuyệt vọng không?
Chính là khi bạn bị một con thú nhỏ bé mềm mại nắm tay, sau đó hoàn toàn không rút ra được. Thậm chí ngay cả động đậy cũng không thể, đó gọi là tuyệt vọng!
"Không thể bắt nạt người khác nơi đông người..."" Trong miệng cô ngốc còn đang nhai thịt, chỉ có thể nói chuyện ngắt quãng.
Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vai-phan-dien-rat-ngoan/1018456/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.