Hỗn loạn, tiếng thét chói tai.
Những người này, thật ồn……
Cây trâm rời tay rơi xuống, y ngã vào một vòng tay ôm ấp kiên cố ấm áp.
Tướng công của y thấp giọng nói ở bên tai y: “Thiều Khanh, ta tới đón ngươi về nhà.”
Quý công tử ngẩng đầu, đôi mắt nhìn không thấy rốt cuộc cũng có giọt nước mắt ánh chút ôn nhu, trên gương mặt tái nhợt chậm rãi lộ ra một nụ cười: “Trương Đại Cẩu, ngươi thật sự là con rùa lớn ngu ngốc……”
Một tay Đại tướng quân gắt gao ôm thê tử của hắn vào trong ngực, hét lớn một tiếng: “Nhi tử, đi mang đệ đệ ngươi đi!”
Cẩm Y Vệ rốt cuộc đuổi kịp tới nơi này, bao vây đại trạch Lưu phủ chật như nêm cối.
Ánh mắt Hoàng đế trẻ tuổi lạnh lùng, mặt vô biểu tình mà nhìn một nhà bọn họ. Hắn nói: “Trương Khích, ngươi không được đi.”
Đại tướng quân cười lớn một tiếng, ôm thê tử vung đao nhằm về phía vòng vây tầng tầng kia.
Hắn từng lấy được thủ cấp tướng lĩnh từ trong thiên quân vạn mã, như tiến nhập chỗ không người.
Khi đó, hắn là vì quân công tước vị, vì muốn xứng đôi với tiểu thiếu gia của hắn.
Hôm nay, hắn cũng có thể đơn thương độc mã tàn sát ra khỏi trùng vây.
Vì…… Thiều Khanh của hắn ……
Trên mặt Đại tướng quân dính đầy máu, hắn lại đang cười: “Tức phụ nhi, ngươi có sợ không?”
Mỹ nhân trong lòng ngực áo đỏ đầu bạc, mặt mày xinh đẹp, lung linh như họa: “Ngươi ở đây, ta không sợ.”
Một đao trảm ngàn địch, thương ngang phá vạn quân.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-tuong-quan-muon-tao-phan/4509556/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.