Quý công tử mang thai đứa nhỏ, cả ngày lẫn đêm đều gặp ác mộng.
Một chốc mơ thấy mình sinh ra quái vật.
Một chốc lại mơ thấy sinh ra con thỏ.
Y bị bản thân doạ tỉnh nửa đêm, co ro trên góc giường trộm khóc.
Đại tướng quân mơ mơ màng màng ôm y trở về, nửa mộng nửa tỉnh thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”
Quý công tử nghẹn ngào nói: “Ta không sinh đứa nhỏ.”
Đại tướng quân hỏi: “Vì sao không sinh?”
Quý công tử gạt nước mắt: “Ta sợ hãi.”
Đại tướng quân kiên nhẫn ôm y vào trong ngực, thấp giọng nói: “Đừng sợ, không có người nào đáng sợ hơn so với ta đâu.”
Quý công tử vẫn nghi thần nghi quỷ như cũ, mỗi ngày ngây ngốc nhìn bụng mình.
Nửa năm sau, bụng y dần dần to lên.
Tiểu hoàng đế hai tuổi, ngồi ở trên băng ghế nhỏ ngoan ngoãn mà nhìn y: “Thúc thúc, vì sao bụng người to như vậy, bên trong có em bé nhỏ sao?”
Quý công tử nhéo mũi nó: “Làm thế nào ngươi biết nhiều như vậy?”
Tiểu hoàng đế chọc chọc bụng y, có chút lo lắng mà nói: “Người có em bé nhỏ, về sau có phải sẽ không đút kẹo cho ta ăn nữa đúng không?”
Quý công tử nhét một khối kẹo sơn tra vào trong miệng nó: “Ăn kẹo đi, sao nhóc con như ngươi lại nghĩ nhiều chuyện như vậy?”
Tiểu hoàng đế thở dài, gương mặt ông cụ non ra vẻ sầu khổ.
Chín tháng sau, Quý công tử sinh hạ một em bé trắng nõn.
Đại tướng quân mừng rỡ đến mức sắp bay lên, ôm đứa con xoay vòng vòng ở Ngự Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-tuong-quan-muon-tao-phan/4509549/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.