Còn chưa cơm nước xong Trần Mộc Tình đã lấy cớ chạy mất, tuy da mặt cô đủ dày, nhưng cũng không chịu được áp lực phải lén lút giao tiếp trước những ánh nhìn chăm chú này.
Có lẽ Tần Thâm làm cô sợ hãi, luôn cảm thấy sẽ lộ ra dấu vết.
Thấy Trần Mộc Tình đi rồi, Tần Hạc Khanh dặn dò con trai: “Con và Tình Tình đã lớn rồi, nên chú ý chừng mực một chút.”
Tần Thâm giương mắt nhìn bố, đối phương vẫn đang ăn cơm như thường, dường như chỉ thuận miệng nhắc tới, có điều hành động kia lại có vẻ hơi cố ý.
Khóe mắt anh lướt đến chỗ Chu Thuần Ý, bà ta tự nhiên hơn rất nhiều.
Nhưng e rằng bố nói như vậy, là do Chu Thuần Ý nói điều gì đó, ví dụ như anh đóng cửa lại lại không biết làm gì linh tinh với Trần Mộc Tình trong phòng.
Anh nhếch khóe môi: “Bố, con có chừng mực.”
Tần Hạc Khanh không ngờ Tần Thâm sẽ trả lời, anh là một đứa trẻ rất thông minh, biết ẩn ý gì ẩn giấu trong lời nói, nhưng dù nghe hiểu, cũng rất ít khi làm rõ, hai bên đều có thể giữ thể diện.
Lời đáp lại này dường như đang nói: Bố vượt quá giới hạn.
Từ nhỏ đến lớn ông ấy đều trong trạng thái nuôi thả Tần Thâm, anh rất độc lập, gần như không cần bố mẹ nhọc lòng, thi cử luôn đứng đầu, không có thời kỳ phản nghịch, nghe lời hiểu chuyện, cảm xúc ổn định, nghiêm túc kỷ luật.
Nhưng chính vì nguyên nhân như vậy, ông ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-troi-trong/3599524/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.