Chương trước
Chương sau
Dưới chung cư chính là trung tâm mua sắm, Trần Mộc Tình đi đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc trước, sau đó đi vào tầng 1 siêu thị ở trung tâm mua sắm, cô đẩy xe đẩy nhỏ, không phải rất quen thuộc mà đi khu vực thực phẩm tươi sống chọn nguyên liệu nấu ăn, định thể hiện một chút dịu dàng tinh tế của con gái.

Nhưng mà sao có nhiều loại gạo đến vậy chứ, dài ngắn, trắng trong suốt.

Một củ khoai tây rất to, hình như cô cũng không biết cách gọt vỏ.

...

Mười phút sau, cô xách theo một túi đồ ăn vặt lớn ra khỏi siêu thị, thuận tiện tìm một nhà hàng trên mạng, đặt giao tận nhà.

Làm xong, cô thở dài một hơi, có một số việc không cần tự mình làm.

Đàm Tiêu vừa mới gọi điện thoại, biết được cô đang mua đồ ăn thì khiếp sợ đến nỗi mất đi năng lực sắp xếp ngôn ngữ, sau một hồi lâu cô nàng mới hỏi một câu: “Cậu được không đấy?”

Ở trong mắt cô nàng, Trần Mộc Tình chính là người tay chân vụng về, cô chủ lớn ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được.

Trần Mộc Tình khịt mũi: “Khinh ai đó!”

Lúc này Trần Mộc Tình gọi lại cho cô nàng, câu đầu tiên đã nói: “Đột nhiên tớ cảm thấy Tần Thâm thích tớ có hơi thảm.”

Tuy cái đó học thật ra cũng không phải rất khó, nhưng cô không có hứng thú, cũng hoàn toàn không muốn vì ai mà rửa tay làm súp, e rằng Tần Thâm cũng không được.

Nhưng cô không chỉ có cái này không được, cái gì cô cũng không được.

Đàm Tiêu cười vài tiếng, rất có thể sự chống cự và nghi ngờ từ lúc ban đầu đến bây giờ đã không sao cả, cô nàng trêu Trần Mộc Tình: “Vậy nhân lúc cậu ấy còn trẻ tuổi ngây thơ thì cậu hớt tay trên đi.”

Trần Mộc Tình gật đầu: “Có lý!”

Đàm Tiêu hỏi cô ở đâu, lúc biết được cô ngủ cùng một giường với Tần Thâm, phản ứng của cô nàng còn dữ dội hơn cả Lý Úc, suýt nữa biểu diễn nhảy ba lần tại chỗ, có lẽ cô nàng đang ở chỗ nhiều người, tìm một khu vực trống không có người mới mắng: “Trần Mộc Tình, cậu là cầm thú à!”

Trần Mộc Tình “A” một tiếng, nói một cách úp mở: “Tớ cũng có làm gì đâu.”

Cô xách đồ, cảm thấy mệt nên cúp máy, đổi tay trái sang tay phải, chào hỏi bảo vệ rồi lên lầu.

Thang máy đi lên, đến tầng mười chín, cô nhập mật mã đi vào, tay chân nhẹ nhàng thay đổi giày, sau đó khẽ đặt túi nilon ở phòng khách, lấy thuốc ra bóc đặt ở trong nắp bình, tiếp đó đun nước bưng lên phòng ngủ trên tầng.

Cầu thang xoay hai lần, bậc thang bằng gỗ, tay vịn cũng là gỗ tếch, trải một tấm thảm chống trượt, tối hôm qua khi đi lên từ nơi này, cô bám vào lưng Tần Thâm, cắn lỗ tai trêu chọc anh, đùa giỡn anh.

Sắc mặt anh lạnh lùng vẫn không nói lời nào, chỉ có nhiệt độ toàn thân đang nhắc nhở cô, con người anh quen làm bộ làm tịch.

Vì thế cô hôn cằm anh, đầu ngón tay lướt nhẹ ở chỗ nhạy cảm.

Cuối cùng anh cũng bị làm phiền, nhíu mày lườm cô, cô lại vui lên.

Giống như rất lâu trước kia, thấy anh không nói gì, cô hay khơi dậy sự chú ý của anh, cho dù bị anh liếc, cô cũng vui.

Sự yêu thích lúc ấy khác bây giờ, nhưng người trước mặt vẫn giống như thế.

Tần Thâm Tần Thâm Tần Thâm… Cô nhẩm tên anh mấy lần.

Cô chính là thích anh, thích đôi mắt, thích khuôn miệng, thích nụ hôn và thích cả những sự đụng chạm.

Anh khoá cổ tay của cô rồi hôn cô, cô ngửa người ra đằng sau cố ý trốn anh, bật cười khúc khích khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của anh, rồi lại ngồi thẳng dậy và hôn lên môi anh.

Hai người hôn môi trên giường, hôn đến mức không thở nổi, họ thành thạo như đã yêu nhau hàng chục nghìn năm.

Thỉnh thoảng trong đầu lại có âm thanh nhắc nhở cô: Trần Mộc Tình, mày phải rụt rè chứ!

Chốc lát lại bị một âm thanh khác đánh bại: Không, phải có được anh.

Cô hoàn toàn phớt lờ sự đùn đẩy và ám thị ngừng lại của anh, chỉ hỏi đi hỏi lại anh một cách ác liệt: “Thật sự không muốn à? Vậy cậu nói không muốn đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Nhưng anh nhắc nhở cô rằng không có bao, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Cô cuộn tròn trong vòng tay anh, lỗ tai áp vào ngực anh, như thể có được món đồ chơi yêu thích không rời tay khi còn nhỏ, thỉnh thoảng sờ một tí, chạm một chút, ôm vào trong lòng.

Trần Mộc Tình cảm thấy mình như con vật nhỏ, răng nhọn cắm vào xương quai xanh, yết hầu, xương tai của anh…

Tình yêu của cô luôn mãnh liệt cháy bỏng, sau cùng Tần Thâm dùng chăn bọc cô lại, nhét đến đầu giường, Trần Mộc Tình nhìn anh cười, tiếp đó yên lặng nghiêng đầu, cô tủi thân nói cánh tay bị đập trúng rồi, có hơi đau.

Anh cau mày kéo cô lại, cầm tay cô hỏi: “Đau chỗ nào?”

Trần Mộc Tình ngoắc tay Tần Thâm kéo anh qua, gương mặt toàn là ý cười đắc thắng, như đang nói: Đừng giãy giụa, cậu không trốn thoát được đâu.

Cô không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ mang máng rằng khi mình nhắm mắt, dường như trong đầu có tinh linh đang nhảy múa, cô vui vẻ đến suýt ngất.

Sáng sớm cô ôm bếp lò tỉnh dậy, kinh ngạc vuốt trán anh, hỏi: “Sao cậu yếu ớt thế!”

Tần Thâm kêu một tiếng, xoay người không thèm để ý đến cô.

Tức giận? Thẹn thùng? Khó chịu?

Có lẽ đều đúng, Trần Mộc Tình cười cúi người xoa mặt anh, nằm trên người anh nhỏ giọng dỗ: “Tớ đi mua thuốc cho cậu, cậu ngoan nhé.”

Tay Trần Mộc Tình bị chiếm dụng, đành phải dùng chân đá văng cửa ra, Tần Thâm ngủ, bởi vì bị sốt mà có vẻ hơi yếu ớt, ngay cả ốm cũng đẹp.

Khi cô đánh thức anh dậy, Tần Thâm đột nhiên chăm chú nhìn cô một lát, dường như đang phân biệt điều gì đó, lại như đang dò xét.

Trần Mộc Tình giơ tay chạm vào trán anh, không sốt cao nữa, vẫn ổn.

Cô khẽ nói: “Uống thuốc đi.”

Tần Thâm nắm lấy cổ tay của cô: “Chúng ta là gì?”

Bây giờ trông anh có vẻ cực kỳ yếu ớt, như đang chất vấn cô, muốn cô chịu trách nhiệm, Trần Mộc Tình cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lại sợ mình không nghiêm túc sẽ làm tổn thương anh, thế là cô đè thấp giọng nói: “Trai gái yêu nhau?”

Sắc mặt Tần Thâm sa sầm, vẻ mặt bất chợt trở nên có phần làm cho người ta sợ hãi.

Rốt cuộc Trần Mộc Tình cũng không nhịn được cười nữa, cô choàng lấy cổ anh, kéo anh lên, sau đó thô bạo nhét thuốc vào miệng anh rồi lại rót nước, cuối cùng cô nghiêng người về phía trước, hôn lên khóe môi anh: “Ngủ tiếp đi, bạn trai.”

Thời điểm Tần Thâm nhắm mắt lại suy nghĩ, phòng tuyến kiên trì chống đỡ của anh thật sự yếu đến nỗi gục ngã ngay cú đầu tiên, kết quả vẫn bị cô chơi tới mức xoay vòng vòng.

Thậm chí bởi vì một cái xưng hô, mà trái tim nảy sinh rung động.

*

Bữa sáng được đưa đến lúc tám giờ, cơn sốt của Tần Thâm đỡ hơn một chút, anh xuống tầng ăn cơm, bật TV lên, TV đang chiếu một bộ phim nước ngoài, vali của cô còn để ở phòng khách, một chiếc vali cực lớn, bên trong bày la liệt, dường như cô đang tìm đồ nên bới loạn cào cào.

Anh ngồi xổm xuống muốn giúp cô thu dọn một chút, Trần Mộc Tình đi từ phòng bếp ra, lập tức “Ơ” một tiếng.

Tần Thâm quay đầu lại nhìn cô.

Cô bật cười: “Anh mà còn di chuyển nữa là sẽ làm đồ chơi của em rơi ra đấy.”

Tần Thâm cau mày, rất có thể cô luôn không đứng đắn, mà “đồ chơi” nghe có vẻ chẳng đàng hoàng lắm, vì thế anh ngừng động tác, một lời khó nói hết đi đến bàn ăn, cả khuôn mặt đều viết: Ngày nào em cũng làm mấy chuyện ba lăng nhăng gì đấy.

Trần Mộc Tình cảm thấy rất vui, cầm thìa đặt vào bát anh, ngồi ở chỗ đó ôm mặt nhìn anh ăn cơm.

“Em không ăn à?” Anh hỏi.

Trần Mộc Tình lắc đầu: “Lúc anh ngủ em ăn rồi.”

Tần Thâm chậm rãi ăn cơm, cô chờ tới mức nhàm chán, tự mình đi dọn vali, thật ra bên trong cũng chẳng có gì, cô vừa mới đi tắm, để đồ lót phía dưới quần áo, sợ anh xấu hổ.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trần Mộc Tình xách vali lên tầng, dường như đã chấp nhận việc hai người có thể ăn ngủ cùng nhau.

Tần Thâm cười khổ một tiếng, cơm nước xong thì thu dọn bát đũa, tiện thể dọn dẹp phòng khách một chút, trên bàn bày đồ ăn vặt cô mua, rải loạn tùng phèo, anh cất những thứ ấy vào tủ đồ ăn vặt, sau đó bất ngờ lật ra hai hộp ở bên trong.

Hẳn là vừa mới mua.

Anh im lặng hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy mình như con cá đang nằm trên thớt chờ bị làm thịt.

*

Anh chỉ xin nghỉ một ngày, hôm sau phải đến trường học.

Trần Mộc Tình ở nhà thấy chán, bèn hẹn bạn đi xem phim, tới Thành Phố B rồi cô vẫn quen rất nhiều người, từ đó ban ngày hầu như cô không ở nhà, buổi tối mới về ăn cơm cùng anh.

Bọn họ nằm trên một cái giường, anh bị bệnh, cô cũng không có tâm trạng chọc ghẹo anh.

Hôm khai giảng, Tần Thâm đi báo danh với cô, Trần Mộc Tình bắt đầu ở ký túc xá, bọn cô cũng phải huấn luyện quân sự, không cho phép ở bên ngoài, do đó cuối tuần cô mới đi tìm anh được.

Có đôi khi cuối tuần không phải anh có việc thì là cô, rõ ràng cách nhau không xa, nhưng lại như yêu xa vậy.

Tất nhiên Trần Mộc Tình cảm thấy mệt mỏi, sự nhiệt tình mau chóng tán loạn, có khi rảnh rỗi cũng không muốn đi tìm anh.

Một học kỳ trôi qua rất nhanh.

Khi kỳ nghỉ đông sắp đến, trường bọn cô đã nghỉ trước tết dương lịch, sau đó thời điểm cô tới tìm anh, anh lại đang chuẩn bị thi, căn bản không có thời gian ở với cô.

Gần đây Tưởng Tự về thành Phố B, mới đổi tọa độ trong khoảnh khắc, Trần Mộc Tình mới biết được bố ruột của anh ấy định cư ở bên này vì để kinh doanh, do vậy trả lời một câu trùng hợp quá.

Tưởng Tự hỏi cô lúc nào nghỉ, cô bảo: “Nghỉ rồi, đang đợi Tần Thâm để về cùng.”

Tưởng Tự “Ồ” một tiếng, cuộc trò chuyện dừng lại.

Lại cách một ngày, Trần Mộc Tình cập nhật trạng thái mới, cô đang đi mua sắm một mình và trêu đùa thỏ con trong cửa hàng thú cưng ở trung tâm mua sắm.

Tưởng Tự nhắn tin riêng hỏi cô: “Có muốn ăn cơm cùng nhau không? Đúng lúc tôi cũng ở gần đó. Tôi mời cậu, coi như báo đáp, gặp mặt nhé?”

Ngày ấy vừa khéo Tần Thâm thi xong môn cuối cùng, hẹn bạn cùng phòng ăn bữa cơm từng người rời trường.

Gần trường học chỉ có một trung tâm mua sắm, nhà hàng không tệ cũng chỉ có vài nhà.

Vì vậy hai nhóm người không hẹn mà gặp.

Không gian của nhà hàng cũng tạm, các bàn lớn nhỏ được ngăn cách nhau, lúc Tần Thâm đi vào, Trần Mộc Tình đang ngồi bên trong, đưa lưng về phía anh, cô nói gì đó với Tưởng Tự mà mặt tươi như hoa, Tưởng Tự nhìn cô cười, hai người vui vẻ hòa thuận.

Anh ngồi xuống ngay bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng như trộn lẫn vụn băng.

Không biết vì sao, anh đột nhiên nhớ tới lần trước hai người ăn cơm với nhau, cũng ở bên ngoài, cô hơi buồn ngủ nên cứ ngáp mãi, nói chuyện với anh thì câu được câu không, như thể đã mất đi hứng thú với anh.

Bạn cùng phòng cũng thấy được, vẫn chưa phát hiện được gì không đúng, chỉ nói: “Học sinh giỏi, đó không phải bạn gái cậu sao? Không lên tiếng gọi à?”

Tần Thầm nhíu mày: “Không cần, để cô ấy chơi với bạn.”

Ngày hôm đó khi anh rời đi, đúng lúc Trần Mộc Tình đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, trơ mắt nhìn anh đi đến cửa nhà hàng, anh cũng đúng lúc liếc nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, anh bình tĩnh dời ánh mắt, đi luôn.

Trần Mộc Tình phản ứng trong chốc lát, mới nhận ra: Anh giận rồi à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.