Cơn mưa lớn đập vào cửa sổ, màn đêm nuốt chửng toàn bộ hòn đảo nhỏ.
Tầng cao nhất của khách sạn, dường như tách biệt với thế giới.
Trần Mộc Tình liếc mắt nhìn Tần Thâm không biết bao nhiêu lần, anh nửa nằm trên sofa, vẫn luôn nhắm mắt, yên lặng giữ nguyên một tư thế, không biết rốt cuộc anh đã ngủ hay chưa.
Cô mở miệng mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không gọi anh.
Thật đấy, nếu cô có tội, xin hãy để pháp luật tới trừng phạt cô, thay vì lỡ mất chuyến tàu cuối và hai người bị mắc kẹt trên đảo, còn kịch tính đến mức chỉ còn một căn phòng cuối cùng.
Đây là khách sạn bốn sao duy nhất trên đảo, nhưng xét về phục vụ, vệ sinh hay trang hoàng, thậm chí nó còn không bằng khách sạn nhanh lẹ bên ngoài, điều này khiến hai người cũng không dám ôm mong đợi đối với khách sạn khác.
Bởi thế hai người chẳng ai muốn đổi khách sạn.
Trần Mộc Tình ngập ngừng hỏi: “Nếu không thì... Một phòng nhé?”
Là một phòng suite nhỏ, không gian không độc lập, nhưng có ngăn cách.
Vì vậy hai người bèn ở chỗ này.
Địa điểm mới khai phá, các loại cơ sở hạ tầng vẫn chưa hoàn thiện, sở dĩ Trần Mộc Tình muốn đến chơi, là bởi vì ít người vắng vẻ thích hợp để chụp ảnh, không ngờ rằng mình lại tự gài mình một phen.
Nếu biết sớm thì cô đã không lôi kéo Tần Thâm đi cùng.
Ít nhất bây giờ cô có thể ngủ ngon, cũng không cần xấu hổ như vậy. Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-troi-trong/3599506/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.