Chương trước
Chương sau
Editor: Cô Rùa
*
Khâu Ngôn Chí hoàn toàn chết lặng. 
Cậu không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Tần Hạ, đồng thời siết chặt máy tính bảng trong tay hơn, thậm chí móng tay còn suýt để lại vết hằn sâu trên màn hình.
Cậu mở miệng, trong giọng đã có hơi nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, “… Tôi không hiểu cậu đang nói gì hết.”
Tần Hạ yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên bật cười: “Không hiểu thì thôi, cứ coi như tôi nói nhảm đi.”
Khâu Ngôn Chí mím môi, không nói chuyện nữa.
Tần Hạ lại hỏi: “Cậu thật sự không muốn đi ăn với tôi sao?”
Khâu Ngôn Chí lắc lắc đầu.
Tần Hạ nói: “Thôi được, vậy tôi đi trước.”
Tần Hạ nói xong thì nhấc chân rời đi.
Khâu Ngôn Chí nhìn bóng lưng của hắn, mãi đến khi hắn biến mất nơi cuối hành lang cậu mới như nhớ ra cái gì đó, vội vã cúi đầu xuống nhìn máy tính bảng trên tay.
Bên trong máy tính bảng không phải là khuôn mặt của Hạ Châu mà là đồ trang trí ở trong phòng bếp.
“… Hạ Châu.” Khâu Ngôn Chí gọi tên Hạ Châu, thậm chí trong giọng còn run run không dễ gì nghe thấy.
Màn hình máy tính bảng rung lên một cái, giống như được ấn nút chuyển đổi, ngay sau đó gương mặt Hạ Châu đã xuất hiện.
Nếu so sánh thì Hạ Châu có vẻ bình tĩnh hơn Khâu Ngôn Chí rất nhiều.
Anh lẳng lặng ngồi trên ghế, đôi mắt đen láy cực kỳ trầm tĩnh, dường như không hề có bất cứ cảm xúc hỗn loạn gì.
Anh ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí và nói chuyện như chưa có gì xảy ra: “Khâu Ngôn Chí, vừa rồi anh mới gọi phần bò bít tết, lát nữa là có thể ăn chung với em.”
Khâu Ngôn Chí có chút khẩn trương mà cắn môi dưới, sau đó nói: “… Vừa rồi anh có nghe thấy không?”
Hạ Châu gật đầu.
Khâu Ngôn Chí có chút rối rắm như là rất muốn giải thích cái gì đó với anh: “Hạ Châu, anh còn lâu mới là hàng fake, anh chính là anh…”
“Khâu Ngôn Chí.” Hạ Châu trầm giọng nói, “Em không cần phải giải thích gì với anh.” 
Anh dừng một chút rồi tiếp tục nói, “Anh biết hết rồi.”
Khâu Ngôn Chí: “… Anh biết cái gì?”
“Anh biết anh chỉ là thứ được mô phỏng lại.” Hạ Châu nói.
Khâu Ngôn Chí trố mắt, lật đật muốn cãi lại anh nhưng vừa mới mở miệng đã bị Hạ Châu ngắt lời.
Hạ Châu: “Thật ra ngay từ lần đầu tiên khi anh biết ngoài đời thực còn có một người giống hệt anh thì anh đã cảm thấy nghi ngờ rồi. Khâu Ngôn Chí, anh là một NPC trong game, vẻ ngoài và tên của anh đều là do người khác thiết kế ra, mà loại thiết kế này có thể được dựa trên tưởng tượng cũng có thể là được mô phỏng lại từ người thật.”
“Hôm nay lúc em không có nhà, anh đã tra cứu trên mạng và tìm thấy được… Thông tin của người tên Hạ Châu kia, hắn làm trong ngành khoa học công nghệ và cũng đã đầu tư vào rất nhiều game VR, cho nên anh là NPC của game 《 Dream Eater 》được thiết kế dựa trên hắn cũng không có gì lạ.”
Hạ Châu dừng lại một chút, thản nhiên nói: “Khâu Ngôn Chí, thật ra em cũng đoán ra được rồi đúng không? Chẳng qua là em không muốn thừa nhận thôi.”
Khâu Ngôn Chí như bị đóng đinh tại chỗ.
Cậu không có cách nào phản bác được, chỉ cảm thấy trái tim mình nhức nhối như bị ong đốt.
“Nhưng như vậy thì sao chứ.” Hạ Châu nói, “Cho dù anh dùng tên của người khác hay là được thiết kế dựa trên người khác thì khoảnh khắc khi anh bước ra khỏi game cũng đã có ý thức riêng, đã không còn gắn kết gì với nó nữa, cũng đã tồn tại như một cá thể độc lập, em thấy anh nói có đúng không Khâu Ngôn Chí?”
Khâu Ngôn Chí hơi kinh ngạc một chút rồi gật đầu.
Hạ Châu nở nụ cười, như là cuối cùng cũng dỗ dành thành công: “Vậy em còn đứng đực ra đấy làm gì, còn không mau xuống lầu ăn cơm đi.”
Bầu không khí cuối cùng cũng dịu lại trong bữa ăn, hai người dường như đã vứt toàn bộ chuyện vừa rồi ra sau đầu.
Chỗ ăn cơm của khách sạn vô cùng đẹp.
Khâu Ngôn Chí chọn sân thượng ở lầu hai, lúc ngẩng đầu có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn phía chân trời cùng với phong cảnh từ nơi xa.
Thi thoảng có làn gió thổi nhẹ qua còn mang theo hương hoa từ nơi khác.
Khâu Ngôn Chí vừa ăn vừa trò chuyện với Hạ Châu, về không khí nơi này, về con người nơi này, về đồ ăn thức uống trên máy hôm nay cực kỳ ngon, về con mèo lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ ở dưới lầu trông rất là đáng sợ.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Khâu Ngôn Chí cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ mới bất ngờ nhận ra bên Hạ Châu đã là rạng sáng.
Lúc này mới lưu luyến nói chúc ngủ ngon với Hạ Châu: “Anh đi ngủ đi.”
“Ừm, em ngủ ngon.” Hạ Châu nói.
Sau khi kết thúc video call, khóe môi đang mỉm cười của Hạ Châu dần hạ xuống.
Anh yên lặng nhìn màn hình đối diện cho đến khi nó tối đen. Sau đó anh cầm cái đĩa trước mặt lên và đi vào phòng bếp.
Đến khi dọn dẹp xong mọi thứ, anh chầm chậm đi vào phòng ngủ.
Ở góc phòng ngủ có một khoang trò chơi VR đã đóng bụi.
Hạ Châu đứng lặng yên trong chốc lát, sau đó nhấn nút nguồn của nó.
Phòng ngủ không có bật đèn, chỉ có ánh trăng yếu ớt hắt từ ngoài cửa sổ vào, trông có vẻ rất tối tăm.
Khoang trò chơi phát ra một tiếng động nhẹ, ngay sau đó thanh ánh sáng xung quanh mép khoang trò chơi dần sáng lên, vẽ ra đường nét tuyệt đẹp và mượt mà của nó, ánh đèn le lói trong góc tối của phòng ngủ.
Hạ Châu đứng lặng lẽ trong bóng tối, không biết qua bao lâu anh mới từ từ nâng tay lên.
Ánh sáng xanh mát phản chiếu lên tay anh, trong đêm tối gần như chiếu ra một cảnh tượng hơi kinh dị.
Ngón tay mảnh khảnh của anh từ từ chạm lên thân của khoang trò chơi. Ánh sáng xanh từ khoang trò chơi chiếu lên ngón tay anh càng thêm trắng bệch, nhìn từ xa giống như là bóng ma trong màn đêm.
Ngay sau đó.
Ngón trỏ đang chạm lên thân khoang trò chơi của anh dần trở nên trong suốt.
Ánh sáng xanh gần như xuyên thẳng qua ngón tay anh. 
Bắt đầu từ ngón tay đầu tiên mà lan ra. Kế tiếp là toàn bộ ngón trỏ, ngón giữa ngón áp út, ngón cái, sau đó là toàn bộ tay phải.
Như thể khoang trò chơi trước mặt đang muốn nuốt lấy anh.
Đến khi toàn bộ tay phải của anh đều sắp trở nên trong suốt hoàn toàn thì đầu ngón tay của anh mới rời khỏi thân khoang trò chơi.
Khi anh tách hẳn với nó, tay phải của anh cũng dần hiện lên lại.
Đầu tiên là hình dáng, sau đó là da thịt, từ bàn tay đến mu bàn tay rồi tới ngón tay.
Hạ Châu cụp mắt, hàng mi dày che đi tất cả cảm xúc trong đôi con ngươi đen sẫm kia.
Miệng anh mím lại thành một đường thẳng trong bóng đêm, ánh sáng màu xanh hắt vào mặt anh, càng thấy rõ khuôn mặt của anh vô cùng lạnh lẽo, tựa như một người chết.
Sau đó anh bấm tắt nguồn điện.
Ánh sáng xanh lập lòe một cái rồi vụt tắt, tiếng máy móc ù ù cũng dần tắt lịm đi.
Hạ Châu cúi đầu thật chậm và cầm lấy miếng ngọc màu trắng đeo trên cổ. Nhiệt độ ấm nóng chạy xẹt qua đầu ngón tay như có một dòng điện.
Anh siết chặt miếng ngọc trong tay, sau đó đứng lẻ loi trong phòng ngủ tối đen thật lâu.
Sáng hôm sau, Khâu Ngôn Chí đến công ty SC cùng với Tần Hạ và đội nhóm của hắn để đàm phán dự án.
Hồi còn trong game, Khâu Ngôn Chí từng làm việc cho công ty Hạ Châu một thời gian nên cũng thạo rất nhiều thuật ngữ chuyên môn liên quan đến công nghệ điện tử, bởi vậy công việc của cậu khá suôn sẻ.
Khi Tần Hạ và ông chủ công ty bên kia chuẩn bị bàn bạc xong, Tần Hạ lại bất ngờ đưa ra một yêu cầu khác.
—— Khi thu mua lại dự án game của đối phương, hắn cần nhân viên kỹ thuật của dự án này giúp hắn xử lý một dự án game khác.
Đương nhiên là ông chủ bên kia từ chối lời đề nghị này.
Bởi vì trong cuộc họp trực tuyến trước đó, Tần Hạ chỉ đề cập đến việc thu mua lại sản phẩm game và các thành viên kỹ thuật cốt cán của con game này cũng sẽ kết thúc hợp đồng sau khi giúp Tần Hạ hoàn tất quá trình chuyển đổi khu vực và di chuyển game.
Cũng không có nhắc đến việc nhân viên của công ty họ phải thực hiện yêu cầu khác cho Tần Hạ.
Tần Hạ nói: “Ông đừng hiểu lầm, tôi chỉ cần một vài lập trình viên chứ không cần tất cả nhân viên của ông, thật ra tôi chỉ muốn bọn họ thanh lý dữ liệu của một con game thôi, hơn nữa cũng sẽ trả thêm kinh phí cho họ.”
Khâu Ngôn Chí nhíu mày, tuy không biết Tần Hạ muốn làm gì nhưng vẫn thuật lại đúng lời hắn.
Ông chủ bên kia hiển nhiên có chút tò mò: “Có thể cho tôi biết anh Hạ muốn xoá dữ liệu của con game phức tạp nào không?”
Tần Hạ thả lỏng người tựa lưng lên ghế nói: “Ba năm trước, à không, chính xác là bốn năm trước tôi cùng một người bạn có đầu tư vào một con game VR, nhưng con game kia xảy ra chút sự cố nên phải dừng máy chủ, bây giờ tôi muốn thuê nhân viên của quý công ty để xóa bỏ nó hoàn toàn.”
Khâu Ngôn Chí không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Tần Hạ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khâu Ngôn Chí, ý bảo cậu phiên dịch.
Khâu Ngôn Chí vẫn ngơ ra tại chỗ không nhúc nhích.
“Khâu Ngôn Chí.” Tần Hạ hạ giọng nhắc nhở cậu.
Lúc này Khâu Ngôn Chí mới như hoàn hồn, khó khăn phiên dịch lại cho ông chủ bên kia.
Đối phương nói lời đề nghị này có hơi đường đột nên ông ta cần phải suy nghĩ thêm, ngày mai sẽ cho Tần Hạ câu trả lời.
Mãi đến khi về khách sạn, Khâu Ngôn Chí vẫn còn bất an không nguôi.
Lúc sắp mở cửa ra, Khâu Ngôn Chí đột nhiên đóng lại, quay đầu nhìn về phía Tần Hạ ở đối diện hỏi: “Tôi có thể hỏi cậu câu này không?”
Tần Hạ cười cười, có hơi rầu rĩ: “Tiểu Viễn, cậu nói chuyện khách sáo với tôi như vậy làm tôi có hơi đau lòng đấy. Tôi vẫn cho rằng hai ta là những người bạn thân nhất.”
… Tiểu Viễn.
Khâu Ngôn Chí nhíu mày, cảm thấy xưng hô này thật kỳ cục. Trước giờ Tiểu Rác Rưởi chưa từng gọi cậu mắc ói như vậy.
Nhưng Khâu Ngôn Chí cũng không có thời gian để rối rắm chuyện này, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Hạ, hỏi thẳng: “Vậy tôi muốn hỏi con game mà cậu muốn xóa tên là gì?”
Khâu Ngôn Chí vừa mới nói xong, trợ lý đặc biệt và luật sư của Tần Hạ cũng đúng lúc đi qua, còn đưa mắt nhìn về phía Khâu Ngôn Chí và Tần Hạ.
Tần Hạ tiến lại gần một bước, nói: “Hai ta nói chuyện ở đây hình như không thích hợp lắm.”
Khâu Ngôn Chí mở cửa phòng: “Vậy vào đây nói chuyện đi.”
Tần Hạ bước vào, ngồi lên chiếc ghế sô pha bên cạnh mở miệng nói: “Là《 Dream Eater 》.”
Mặc dù đã sớm đoán ra được nhưng trái tim Khâu Ngôn Chí vẫn run lên khi nghe thấy hai từ này.
Cậu đóng cửa lại, có chút khẩn trương mà nuốt nước miếng ngồi xuống đối diện Tần Hạ: “Vậy tại sao cậu lại… Muốn xóa sạch dữ liệu con game đó?” 
Tần Hạ có chút sâu xa nhìn Khâu Ngôn Chí, nói: “Hẳn là cậu cũng biết nguyên nhân mà.”
Khâu Ngôn Chí mím môi không trả lời.
Tần Hạ thở dài: “Chắc cậu cũng biết con game《 Dream Eater 》 này từng xảy ra sự cố nhỉ?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu: “… Nghe nói có một nhà đầu tư đã rơi vào hôn mê vì con game đó.”
“Là bạn của tôi.” Tần Hạ nói, “Khi ấy tôi cũng là một trong những nhà đầu tư, sau khi vào game thì cậu ta đột nhiên hôn mê, cậu ấy hôn mê chừng nửa năm thì qua đời.”
Tần Hạ im lặng một lúc sau đó nói: “Tôi cứ tưởng chỉ cần con game này đóng máy chủ thì chuyện này cứ thế sẽ chìm vào quên lãng, thế nhưng…”
Tần Hạ ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí bằng cặp con ngươi đen tuyền: “Cách đây không lâu tôi mới phát hiện ra một chuyện rất kinh dị.”
“Không ngờ NPC lại có thể chạy ra khỏi game.”
“Nghe có phải rất rùng rợn không?”
“Lúc tôi hay tin cũng cảm thấy rất đáng sợ.”
“Tiểu Viễn.” Tần Hạ mỉm cười, “Trong chuyện này, hình như cậu bình tĩnh hơn tôi nhiều.”
Khâu Ngôn Chí mở miệng nhưng lại không thốt nên lời.
“Tôi biết cậu rất quan tâm NPC đó. Tuy nhiên, sau khi NPC đó và bao gồm cả con game kia bị xóa sổ hoàn toàn, tôi sẽ tạo ra một NPC mới dựa theo ngoại hình của tôi trong chính con game vừa được mua lại, cũng sao chép hoàn toàn tên và tính cách của tôi chỉ để riêng cho cậu chơi thôi.”
Tần Hạ ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, như thể rất cưng chiều cậu, hắn đưa tay lên xoa đầu Khâu Ngôn Chí, khẽ cười: “Tiểu Viễn, tôi không ngờ cậu lại thích tôi đến vậy, còn chuyển tình cảm ấy sang một NPC, thật ra tôi có hơi ghen đấy, nhưng không sao cả, đó chỉ là một món đồ chơi mới mẻ thôi, cậu muốn bao nhiêu cũng được.”
Khâu Ngôn Chí trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó cậu nâng tay lên kéo tay Tần Hạ xuống khỏi đầu mình, cậu nhìn Tần Hạ và nói với một giọng khản đặc.
“Tần Hạ, sao cậu lại đột nhiên khiến tôi thấy tởm như vậy.”
Nụ cười trên mặt Tần Hạ đông cứng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.