Đợi khi Trần Dao đã bái tế xong liệt tổ liệt tông nhà họ Tống thì họ cũng đã dời ra sảnh chính, đến lúc này thì Diêu Tích Hân mới có thể ôm con gái vào lòng, quả nhiên là linh cảm của một người mẹ không hề sai mà, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cô thì bà ấy đã biết cô chính là Bác Nhã, chính là tiểu Đậu Nha của bà ấy mà.
Vốn dĩ thời gian đã trôi qua hơn mười tám năm, bà ấy tưởng rằng đã không còn cơ hội nhìn thấy con gái của mình nữa, không ngờ rằng ông trời vẫn còn thương xót cho đôi phu phụ bọn họ. Cũng may là con gái của bọn họ không sao… Cũng may là không sao hết…
Đương nhiên với tâm lý của một người mẹ mất con nhiều năm thì cảm xúc của Diêu Tích Hân bây giờ thật sự không ổn định chút nào, Trần Dao cũng phải cố gắng lắm mới có thể trấn an được bà ấy, nhưng nói sao thì cái tên Trần Dao cũng đã gắn liền với cô những năm qua, bây giờ đột ngột lại gọi cô bằng cái tên Bác Nhã xa lạ… Cảm giác có chút kì quái, cũng có chút không quen.
Đã như thế thì Tống Hoành cũng quyết định giữ lại tên này cho cô, họ đã bàn bạc việc đưa cô vào hộ khẩu Tống gia, với tên Tống Dao. Tuy nhiên thì bây giờ Lục gia mới lên tiếng, người lên tiếng chính là Lục Hạo Vinh, ông ấy nhìn cô rồi nhìn Tống Hoành, nói:
- Chuyện là… Bây giờ Dao Dao cũng đã mang thai rồi, Lục gia cũng sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-tong-tai-lai-sung-toi/3332982/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.