Đợi khi Lục Nam Trấn đã đi về phòng rồi thì Lục Hạo Vinh mới đưa mắt nhìn về phía của An Tương, ông ấy liền nhìn vợ mình bằng cặp mắt trêu đùa, sau đó còn nói:
- Sao rồi? Còn ý kiến gì nữa không?
An Tương biết rằng chồng đang trêu mình nên cũng chỉ biết thở dài, sau đó thì bước đến chỗ của ông ấy, ngồi xuống bên cạnh rồi lại nói:
- Còn dám có ý kiến gì nữa sao? Một lần là đủ để tôi sợ mất mật rồi. Hơn nữa... Đứa bé Trần Dao này đúng là thật thà thật đó, nếu như không phải Nam Trấn tìm được nó, chắc nó định cả đời không nhận danh phận.
Thật ra thì ngay từ đầu ông ấy đã biết Lục Nam Trấn và Trần Dao có tình cảm với nhau, nếu như tính cách và nhân cách của Trần Dao không tốt thì ông ấy đã sớm ra mặt phản đối rồi. Nhưng trải qua hai năm nhìn nhận, Lục Hạo Vinh lại thấy con người của Trần Dao thật sự không tệ chút nào, tuy rằng không phải thiên kim quyền quý, nhưng vẻ ngoài đoan chính, ăn nói cẩn thận, tính cách cũng rất tốt, hoàn toàn không thua kém gì với các tiểu thư khác... Chỉ đáng tiếc lúc đó Trần Dao vẫn là một cô hầu nhỏ không chút thân phận, mà An Tương lại là người có ám ảnh bởi hai chữ thân phận, nên bà ấy mới có thành kiến với mối hôn sự này.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, làm căng mọi chuyện lên, chẳng những không giúp ích gì mà còn khiến cho Lục Nam Trấn từ bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-tong-tai-lai-sung-toi/3325738/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.