Chương trước
Chương sau
Còn về Lục Nam Trấn thì sau khi đem Trần Dao lên phòng thì đã trực tiếp đẩy cô lên giường, không chỉ vậy mà còn đè áp lên người cô, cố gắng hít lấy mùi hương trên cơ thể ngọt ngào đó. Hiển nhiên Trần Dao cũng biết anh muốn gì, cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay muốn đẩy anh ra thì lại bị anh bắt lấy, hai tay lại tiếp tục bị anh nhốt lại.

Lúc này Trần Dao liền nói:

- Thiếu gia... Khoan đã, đợi em một chút...

Lục Nam Trấn liền nhíu mày khó hiểu, nhưng rồi cũng chấp nhận để cô làm gì đó. Lúc này thì cô liền bước đến một ngăn kéo nhỏ ở tủ đầu giường, lấy ra một viên thuốc và muốn uống nó, nhưng ngay lập tức đã bị Lục Nam Trấn giữ lại, anh đưa ánh mắt khó chịu nhìn vào viên thuốc, lạnh giọng nói:

- Em làm gì vậy?

- Thiếu gia, buổi sáng em vẫn chưa uống thuốc, nếu bây giờ không uống thì sẽ có chuyện đó. Em...

- Em ghét bỏ tôi như vậy sao? Mang thai con tôi có gì không tốt?

Có vẻ như Lục Nam Trấn tức giận rồi, Trần Dao cũng không muốn nói gì để tránh việc càng nói thì anh càng giận. Nhưng rồi sau đó Lục Nam Trấn liền lấy thuốc trong tay cô ném đi, kéo lấy cơ thể nhỏ của Trần Dao lên giường, hung hăng xé toạc quần áo trên người cô, cũng không có những màn rong ruổi dạo đầu, hoàn toàn là trực tiếp đem hạ bộ cắm vào bên trong.

Lúc này cơn đau đớn ập đến, Trần Dao cũng chỉ biết cắn môi mà rơi lệ, cô không dám phản kháng, cũng không dám la lên, vì cô biết rằng sẽ không có tác dụng gì cả. Hiển nhiên thì mỗi lần Lục Nam Trấn tức giận đều rất đáng sợ, bình thường anh đã rất đáng sợ rồi, bây giờ nổi giận càng kinh hoàng hơn.

Khi này mỗi lần anh di chuyển đều cố ý đem hạ bộ đưa sâu vào trong cơ thể của cô, không chỉ vậy mà còn liên tục ra vào, làm cho Trần Dao không bắt kịp được nhịp điệu đó. Lúc này Lục Nam Trấn không nói không rằng, trực tiếp tách môi của cô ra, đem chiếc lưỡi nóng bỏng đưa vào bên trong khoang miệng của cô, hút hết mật ngọt trong đó, như là đem hết những thứ cô đang kêu rên cũng bị anh nuốt hết vào bụng.

Hôn nhau triền miên một lúc thì Lục Nam Trấn cũng đã rời khỏi bờ môi của cô, bây giờ anh mới có thể nghe rõ những âm thanh rên rỉ yêu kiều của nữ nhân dưới thân, mỗi lần kêu lên đều khiến cho anh cảm thấy nóng rực, thật sự là một tiểu yêu tinh hại người, lỡ như ngày nào đó anh để cô tuột ra ngoài, thì đúng là yêu nhân hại nước rồi đây.

- Dao Dao ngoan, sinh cho tôi một đứa con...



- Thiếu gia... Không được... A... A... Không được... Thiếu gia... Ưm... A... Sâu quá... Sâu quá rồi... Thiếu gia... Đừng... Đừng mà...

Mặc kệ cô có kêu nhiều bao nhiêu thì Lục Nam Trấn cũng không quan tâm, anh thật sự muốn Trần Dao sinh cho mình một đứa bé, một đứa bé là con của anh và cô. Nhìn thử mà xem, gương mặt xinh đẹp, mái tóc đen óng mượt mà, đặt biệt là đôi mắt to tròn long lanh, nếu như đứa bé có thể có được cặp mắt đó thì tốt biết mấy. Nghĩ đến đây thì trong lòng của Lục Nam Trấn lại càng thêm rạo rực, nơi hạ bộ lại càng mạnh mẽ hơn, dường như là muốn đốc thúc đến mức rã rời.

Đến đây thì Trần Dao cũng không biết nên làm gì, phản kháng cũng không xong, bàn luận cũng không được, cô cũng chỉ biết nên nuông theo ý của chủ nhân mà thôi.

Mãi cho đến gần nửa đêm thì Lục Nam Trấn mới rời khỏi thân thể của cô, trực tiếp đem người phụ nữ đã không còn chút sức lực nào mà ôm vào lòng, cô gái nhỏ này thật sự không biết có ma lực gì, nhưng chỉ cần nhìn thôi là cũng đủ để anh điên cuồng muốn chiếm hữu. Lúc này Lục Nam Trấn mới dịu dàng đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, còn nói:

- Dao Dao, em đừng rời khỏi tôi. Nếu như em rời đi, thì tôi không biết phải sống thế nào nữa.

Buổi tối cứ như thế mà chìm vào yên tĩnh, đương nhiên là Lục Nam Trấn cũng đã chìm vào giấc ngủ thì Trần Dao mới dám thức dậy, cô nhẹ nhàng lấy cánh tay của anh ra khỏi bụng mình, khó khăn lắm mới bước xuống được giường, rồi nhẹ nhàng lấy một viên thuốc tránh thai mà uống. Dù rằng cô yêu người đàn ông cao ngạo này, nhưng cô biết thân phận của mình nằm ở đâu, cô sẽ không thể nào đứng cùng một chỗ với anh được nên chuyện có thai cũng chỉ là xa vời.

Buổi khuya, Trần Dao khó khăn lắm mới có thể bước xuống nhà, thì lại gặp được An Tương, bà ấy nhìn thấy trên người cô chi chít vết xanh đỏ cũng đã hiểu, Trần Dao liền cúi gầm mặt, còn bà ấy thì lại bình thản nói:

- Đã uống chưa.

- Dạ thưa phu nhân, con uống thuốc rồi ạ. Ngài yên tâm.

- Dao Dao, cô là người thông minh, cũng là người mà tôi tin tưởng nhất, chắc hẳn cô cũng biết thân phận của mình nhỉ?

- Dạ thưa phu nhân.



Nói xong thì An Tương cũng chỉ nói cô hãy tự nhớ lấy thân phận của mình, rồi rời đi. Sau đó thì Trần Dao cũng chỉ biết cười nhạt, nói sao thì anh cũng là Lục thiếu gia của Lục thị, tương lai còn có thể trở thành gia chủ của Lục gia, còn cô... Cô chỉ là một đứa nhỏ bị bán đi, đến cha mẹ mình là ai mà cô còn không biết, từ nhỏ đã sống với bọn buôn người, sau này lại bị bán đến Lục gia làm người hầu, cô còn có thể trèo cao hơn sao? Đúng là nực cười.

Đêm tối gió lạnh, nhưng Trần Dao vẫn ra ngoài vườn để ngồi, lúc này thì nước mắt của cô cũng không ngừng mà rơi xuống, cô yêu Lục Nam Trấn... Nhưng thân phận của cô chắc chắn sẽ không thể nào có thể ở bên anh. Nếu như theo tính cách của An Tương, chắc hẳn bà ấy sẽ sớm sắp xếp cuộc xem mắt cho anh mà thôi... Đau, nghĩ đến đây thì tim của cô bất chợt lại đau nhói.

Trong lúc cô đang khóc đến thê thảm, thì một hơi ấm lại truyền đến, ngước mắt lên nhìn thì là Lục Nam Kỳ đang khoác áo cho cô, bất ngờ cô liền nhanh chóng đứng dậy, còn lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi, còn đưa áo lại cho cậu ta, nói:

- Nhị thiếu, em... Em làm ngài thức giấc sao ạ?

- Không có, chỉ là đêm nay anh khó ngủ thôi. Dao Dao... Em không sao chứ?

- Em không sao, cảm ơn nhị thiếu.

Lục Nam Kỳ lúc này liền muốn đưa tay chạm vào gương mặt của cô, nhưng cô lại né tránh, sau đó còn đặt áo khoác của cậu ấy xuống xích đu, nhanh chóng nói:

- Vậy em xin phép về phòng ạ. Nhị thiếu ngủ ngon.

Nhưng Trần Dao vừa định bước đi đã bị Lục Nam Kỳ giữ lại, cậu ấy nắm chặt lấy tay của cô, còn nghiêm túc nói:

- Dao Dao, em và anh hai sẽ không có khả năng đâu. Thay vào đó, em có thể nhìn lại anh không?

Trần Dao có chút kinh ngạc, nhưng rồi cũng nhanh chóng nói qua mấy câu rồi ngay lập tức rời đi, bỏ lại Lục Nam Kỳ đứng đó mà cười khổ. Quả nhiên là Trần Dao thích anh hai rồi. Cậu ấy từ trước đến nay đều thua Lục Nam Trấn, bây giờ đến tình yêu cũng thua thảm hại như vậy, đúng là điên thật mà.

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.