Chương trước
Chương sau
Không hiểu vì sao, Tô Triều trằn trọc trở mình trên giường, ngủ không được.

Vừa nghịch điện thoại một lúc liền thiếp đi, kết quả mơ hồ nghe thấy tiếng Mạnh Tinh Trì gọi tên mình trong bóng tối. Một lúc sau, người bên kia tiến vào đắp cho cậu cái chăn.

Tô Triều chạm vào chăn, nó thật mềm mại, giống như trái tim của Mạnh Tinh Trì ẩn dưới lớp da lạnh giá.

Dù sao thì cũng ngủ không được, không bằng đi tìm chút niềm vui.

Cậu bật đèn bàn, mở Thành phố Văn học Á Công, nhớ lại chương trước đã viết đến sinh hoạt hàng ngày đằng sau cuộc sống hôn nhân bí mật của hai nhân vật chính, Tô Triều đã hoàn thành họp báo và trở về nhà nấu cơm cho Mạnh Tinh Trì.

Trùng hợp thật, giống hệt bây giờ.

Không thể không nghi ngờ liệu tác giả có phải là nhà tiên tri, Quên đi, húp trước đã!

——

Sáng nay, Tô Triều bật chế độ lười nhác, ở trên giường ôm Mạnh Tinh Trì ngủ nướng.

Không lâu, Mạnh Tinh Trì nghe thấy tiếng bụng mình réo rắt, dỗ dành người muốn đứng dậy, nhưng người bên kia vẫn miễn cưỡng không động đậy.

Bế tắc, hắn bế Tô Triều xuống nhà, đặt cậu lên sô pha rồi đi chuẩn bị bữa trưa.

Bữa trưa được thực hiện dưới sự chỉ đạo của Tô Triều.

Kết hôn non nửa năm, họ đã bồi dưỡng ra sự ăn ý này.

Tô Triều nằm trên sô pha nghịch điện thoại, chỉ đạo bằng miệng: "đem thịt bò đập dập mỏng một chút, sau đó rắc tiêu đen và rượu vang đỏ vào, ướp một lúc."

Một lúc sau, anh lại hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"

"Rồi."

"Lại đây."

Mạnh Tinh Trì rửa tay, xoay người ngồi xuống bên cạnh anh.

"Giúp em chơi trò này." Tô Triều khoanh chân ôm eo hắn, đưa điện thoại cho hắn, nghiến răng nghiến lợi, "Triệu Tư Linh giết em rồi, anh đem lão đánh chết đi, nhất định phải giết lão!

Một yêu cầu rất tốt.

Mạnh Tinh Trì ngay lập tức tiếp nhận điện thoại, ở trong game đem Triệu Tư Linh đập dập vô số lần, thẳng đến khi người kia hùng hùng hổ hổ mà thoát game.

Tô Triều vừa lòng, vuốt ve khuôn mặt hắn, hôn lên môi hắn.

Mạnh Tinh Trì quay đầu lại và ấn đầu anh để nụ hôn sâu hơn.

Hai người trên sô pha làm xằng bậy, Tô Triều mới đẩy hắn ra: "Đến giờ rồi, mau chiên bít tết đi."

"Chiên muộn một chút." Mạnh Tinh Trì lưu luyến trên môi anh, lần lượt khiêu khích người kia.

Tô Triều cũng ngầm đồng ý, đáng tiếc vào lúc này, bụng anh lại réo lên.

Tô Triều: "....."

Cuối cùng, Mạnh Tinh Trì vẫn quyết định đi làm thịt cho anh trước.

Đánh bại hắn không phải là dục vọng, mà là cái dạ dày của Tô Triều, bộ dáng sắp ngất đi vì đói.

Khu vực bình luận:

[Người trên trang giấy còn sợ chết đói? Mau cho ta được mần tế đê em ah ah ah ah! ]

[Lúc nào rồi mà còn, người đẹp dâng đến mồm mà còn nghĩ đến Beefsteak? ]

[Chúng tôi không muốn xem bít tết chiên, chúng tôi muốn xem thủy triều chiên, đầu chó.jpg]

[Chị em trong khu táo bạo vậy thì em nói thẳng luôn, em cũng muốn x Tô Triều, vợ ơi em yêu anh! ]

Tô Triều im lặng tắt máy.

Trời đất ơi, càng không ngủ nổi nữa.

Ngày hôm sau, trước khi đồng hồ báo thức vang lên, Tô Triều đã thức dậy trước.

Đôi khi chính là như vậy, bạn thức càng lâu, buổi sáng càng sớm tỉnh, vì bạn thức dậy liên tục cả đêm và chỉ vô tình thiếp đi, khó để bạn có một giấc ngủ ngon.

Khi ấy, cậu còn có những giấc mơ, liên tục mà đứt quãng.

Cảnh trong mơ là trên ghế sô pha ở tầng dưới.

Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua cửa kính tràn vào phòng khách, trên ghế sô pha, cậu và Mạnh Tinh Trì ôn nhu hôn nhau.

Giống như hình ảnh trong câu chuyện được tái hiện lại.

Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh.

Cái này được gọi là gì cơ chứ? Cũng đâu phải chưa xem phim nghệ thuật của fan, chính là trước đây chưa từng xảy ra tình huống kiểu này.

Tô Triều vò đầu, ôm chăn lăn lộn trên giường, tự dưng giật mình, mặt mũi đỏ bừng bừng.

Phản ứng có vẻ quyết liệt hơn bình thường một chút.

Ơn trời, nhà của tư bản nên phòng cho khách cũng có nhà tắm lớn

Cậu đứng dậy vội vàng bay vào toilet giải quyết phản ứng sinh lý, mới vô lực mà nằm vật ra giường.

Không bao lâu, cửa phòng giống như có người gõ, nhưng thanh âm không lớn, giống như móng chân đang cào vào cửa.

Cậu mặc vội quần áo, mở cửa thấy Mạnh Tinh Trì đang ôm Tô Tô đứng ở cửa, quay lưng về phía cậu.

"Chào buổi sáng, Mạnh tổng."

Mạnh Tinh Trì quay lại, sờ sờ đầu con mèo: "Sớm, anh bị nó đanh thức?"

"Không, tôi cũng đã tỉnh được một lúc rồi." Tô Triều vươn tay nhéo nhéo hai bàn chân mập mạp của Tô Tô, liền nhớ ra điều gì đó, liếc mắt nhìn thời gian, "Thôi chết, đã hứa làm đồ ăn sáng cho anh, không ngờ đã muộn như thế! "

"Không sao đâu, dì giúp việc đã qua làm rồi."

"Nhưng đã 7:03, không phải anh đã bị muộn làm rồi sao? Tô Triều hiểu rõ anh có khái niệm về thời gian vô cùng sau sắc.

Mạnh Tinh Trì bình tĩnh nói: "Tôi buổi sáng không có việc gì, sẽ không đến công ty."

"Vậy chờ tôi thay đồ liền sẽ đi xuống."

Tô Triều trở về phòng, lật xem quần áo trong vali, theo bản năng mặc bộ đồ đẹp nhất.

Khi ra ngoài, nhìn thấy phòng bên cạnh cửa vẫn khóa, đột nhiên nhớ ra đó là căn phòng đựng món đồ quan trọng của Mạnh Tinh Trì

Tâm tình có chút mất mát không thể giải thích được, trở về phòng, một lần nữa liền thay một bộ quần áo đơn giản và thoải mái nhất, vỗ vỗ mặt, trái tim xao xuyến liền lắng xuống.

Cậu buồn cười mà lắc đầu, chẳng lẽ lại coi mộng xuân thành sự thật sao?

Sau khi đi xuống, cậu thấy trên bàn đã bày đầy bữa sáng phong phú, vài con mèo đang ngạo nghễ quanh quẩn trong nhà, Mạnh Tinh Trì đang ngồi ở bàn ăn đợi cậu, cảnh tượng ấm áp khiến cậu có chút hoảng hốt.

"Mau tới ăn đi." Mạnh Tinh Trì ngồi thẳng dậy và nói.

"Oa, nhiều đồ ăn quá, thật tuyệt vời." Tô Triều lon ton chạy tới, ngồi xuống đối diện, cười với anh, "Vậy thì tôi sẽ không khách khí."

Mạnh Tinh Trì ăn sáng, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén liếc nhìn cậu. Nếu phải miêu tả trạng thái của anh lúc này, chính là uống một ngụm mỹ nhan, ăn một ngụm điểm tâm, cuối cùng suýt chút nữa sặc chết.

Cùng Tô Triều ăn uống vài bữa, Mạnh Tinh Trì cảm thấy cân nặng của mình bắt đầu hơi mất kiểm soát.

Không tốt một chút nào, vốn dĩ dáng nguời đã không đẹp làm sao có thể tiếp tục để cho mỡ thừa phát triển lung tung, xem ra cần tăng cường độ luyện tập.

Về phần Tô Triều, cậu đang ăn bữa sáng với cái miệng rộng, khi đã hài lòng thì ngẩng đầu lên, vô tình nhìn về phía Mạnh Tinh Trì

Tô Triều: "...."

Cậu giả vờ đưa tay chạm vào miệng cậu một cách tự nhiên, đảm bảo rằng không còn vụn, sau đó mỉm cười lịch sự với đối phương rồi cắn từng miếng nhỏ.

Tô Triều: "......" Tôi đang làm gì thế này!

Mạnh Tinh Trì: "Em ấy lại cười với tôi, đồ ăn ở đây ngon lắm..... thề, nhìn đi!

Ăn sáng xong vẫn là Mạnh Tinh Trì dọn dẹp bát đĩa, Tô Triều đứng một bên quan sát một hồi, phát hiện anh sẽ đặt bát đĩa theo đúng màu sắc, kích thước và hình dạng.

Khỏ trách không cho cậu đụng tay, hóa ra đó là công việc cố định.

"Tôi đi cho mèo ăn." Tô Triều xung phong nhận việc, chạy ra ổ mèo trong phòng khách, đổ thức ăn cho chúng, thuận tay vuốt ve một chút.

Cuộc sống này, đẹp đến mức vui quên cả trời đất

Không lâu sau, Mạnh Tinh Trì xuất hiện ở cửa, lẳng lặng nhìn anh.

Tô Triều không biết suy nghĩ cái gì, quay đầu nhìn anh, sườn mặt thanh tú, nhưng lại không dám nhìn thẳng đối phương, ánh mắt mơ hồ, nhìn ra có chút tật giật mình

Mạnh Tinh Trì nói nhỏ, "Anh...lại đây."

Tô Triều đứng dậy đi tới trước mặt anh, không dám tới gần, mà đối phương lại chỉ tay anh.

Cậu nghi hoặc đưa tay lên nhìn: "Sao vậy?"

Mạnh Tinh Trì lấy trong tủ bên cạnh ra một chai cồn, xịt lên tay: "Sát trùng."

Tô Triều: "......"

Không phải chứ, mèo nhà mà cũng phải tiêu độc khử trùng ư?

Tô Triều đột nhiên cả kinh: "Thôi chết, tôi cả một người chưa sát khuẩn liền bước vào."

Mạnh Tinh Trì mấp máy môi nhanh chóng nói: "Anh không cần."

Nói như vậy không khác gì nói trắng ra, cẩn thận quan sát phản ứng của cậu, rồi xoay người rời đi.

"?"

Sau một lúc, Tô Triều mới lặng lẽ mỉm cười đi theo anh vào phòng khách, vừa ngồi xuống ghế sô pha, trong đầu liền hiện lên hình ảnh trong mộng.

Giống như đang làm gì đó mờ ám trên chiếc ghế sofa này.

Nhìn trái nhìn phải, sống lưng càng ngày càng thẳng, cuối đột nhiên đứng phắt dậy.

Thấy vậy, Mạnh Tinh Trì vội vàng đi tới, hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì không?"

"Không, không." Tô Triều mặt đỏ bừng, nhận ra biểu hiện của mình có phần thái quá nên bình tĩnh ngồi lại, "Chỉ là mông hơi ngứa thôi."

Tô Triều nói xong: "......" Ủa alo, mẹ nó mình rốt cuộc vừa nói cái gì!

Mạnh Tinh Trì kiểm tra ghế sô pha rất nghiêm túc: "Không lẽ có sâu?"

"Có lẽ."

Tô Triều che mặt, quyết định phân tán lực chú ý, mở điện thoại, liền thấy Triệu Tư Linh gọi chơi game.

Chơi được một lúc thì cậu chợt nhận ra mình không hề nghe thấy tiếng di chuyển của Mạnh Tinh Trì, ngẩng đầu thấy đang chăm chú vào trò chơi của mình.

"Anh cũng muốn chơi à?"

Mạnh Tinh Trì lắc đầu, anh chỉ cảm thấy cảnh tượng này, khá giống nội dung truyện tối qua mới up.

Lúc này Tô Triều lại thất thố, thở dài: "Mạnh tổng, anh chơi được không? Giúp tôi chơi hai hiệp được không?"

Mạnh Tinh Trì: "Đây....." Thật sự là không phải là thế giới trong sách?!

Tô Triều than thở: "Tư lệnh công khai sỉ nhục tôi!"

"Để tôi thử xem." Mạnh Tinh Trì không chút do dự ngồi xuống bên cạnh cậu, thành thục thao tác đè Triệu Tư Linh dí sát xuống đất mà xoay xoay.

Tô Triều trừng mắt: "Không nghĩ tới luôn, anh vừa biết chơi, lại còn chơi giỏi nữa!?"

Mạnh Tinh Trì khiêm tốn: "Game này từng cộng tác với tôi, đã chơi thử nghiệm nội bộ."

"Mau đem Tư Lệnh đè chết mới thôi, hừ." Tô Triều cảm thấy chính mình ôm đùi vàng, nghiêng người sang một bên xem, "Qúa sung sướng! Mạnh tổng, tôi yêu anh!"

Nói xong, cậu lúng túng nhất thời phát hiện đối phương thân thể cứng đờ, ngón tay vô tình giết chết nhân vật trong trò chơi, hoàn thành kỳ tích cảm tử.

Tô Triều ngượng ngùng cười: "Haha, ngại quá, tôi quen mồm."

Ngày thường ở nhóm, hễ ai nhờ vả thì yêu thương hết lòng, không có chuyện gì xấu thì kêu bố kêu mẹ, không liêm sỉ. Lâu dần thành thói quen thuận miệng mà bô bô.

Tô Triều vỗ vai Mạnh Tinh Trì giả vờ thoải mái: "Này, thư giãn đi, không lẽ anh không thường nói như vậy à? Ừm...... có xét xét về vai vế nó không thích hợp, hahahaha!"

Mạnh Tinh Trì không thở được nữa. Sớm biết đã ghi âm lại, một câu nói đùa "Tôi yêu anh!", anh có thể nghe lại 400 năm sau cũng được, sau khi chết còn muốn đặt đài bên mộ phát đi phát lại!

Lúc này, Triệu Tư Linh gửi một tin nhắn riêng, mà cả hai người họ đều nhìn thấy cùng một lúc.

Tư lệnh: [Một mình? 】

Qủa nhiên đã bị huynh đệ phát hiện ra có người khác.

Tô Triều thu lại điện thoại, trả lời tin nhắn liền thấy Mạnh Tinh Trì vẫn ngồi ở chỗ đó, không biết đang suy nghĩ gì, khi không lên tiếng thì như một tảng băng.

Bất quá lại giống như que kem, thoạt nhìn có vẻ lạnh lẽo nhưng rẩ ngọt.

À từ từ..... giống như bị biến sắc hơn.

"Tôi phải về rồi." Tô Triều lắc đầu liếc mắt nhìn thời gian, "Cám ơn Mạnh tổng đã tiếp đãi."

Mạnh Tinh Trì khẽ "ừ" một tiếng, rất muốn bảo cậu ở lại một lúc, nhưng tìm mãi không ra lý do.

Tô Triều lại hỏi: "Nếu khi nào Mạnh tổng rảnh, lần sau tôi có thể tìm anh chơi game hộ không? Lại tiếp tục giúp tôi tiêu diệt Tư lệnh được chứ?"

Mạnh Tinh Trì lắc đầu, ý bảo không cần, anh sẽ đem Triệu Tư Linh ném ra trước khỏi khu vực game. Anh đã nhớ kỹ ID của Triệu Tư Linh rồi, hừ.

Nhưng một lúc sau, anh nhận ra hình như vừa rồi anh từ chối lời mời chơi game, muốn giải thích nhưng lại nghe thấy Tô Triều thở dài: "Được rồi, anh bận mà, tôi về trước đi. "

Mạnh Tinh Trì: "....." Tự đâm chết chính mình.

Tô Triều kéo vali đến cổng, thấy rằng Mạnh Tinh Trì cũng đang đi theo,mỉm cười chào tạm biệt anh.

Mạnh Tinh Trì nói: "Tôi sẽ đưa anh về kí túc xá, thuận tiện xem xét ình hình xung quanh. Nếu cần, tôi sẽ cân nhắc đổi chỗ cho anh."

"Được." Tô Triều đi theo vào trong xe, phát hiện tài xế dường như bất cứ lúc nào cũng như đang đợi lệnh, chính là trong nhà lại không lưu lại bất cứ dấu vết từ họ, liền không nhịn được hỏi: "Ông anh, anh đang sống ở đâu?"

Tài xế khởi động xe, khi đi ngang qua một căn biệt thự, anh ta chỉ tay: "Ở đây, sống ở đây."

Tô Triều sửng sốt: "Nhà đẹp như vậy á?!"

"Ông chủ cho thuê." Người tài xế nói một cách ngạo mạn.

Tô Triều chậm rãi nhìn Mạnh Tinh Trì: "Anh còn thiếu tài xế không? Tôi có thể làm việc bán thời gian."

Mạnh Tinh Trì không nhịn được cười, khóe miệng khẽ cong lên.

"Thảo nào em gái tôi muốn gia nhập công ty của anh đến vậy." Tô Triều lẩm bẩm vài câu, vừa nhìn thấy nụ cười trên miệng anh, không khỏi liếc mắt nhìn thêm vài phần.

Nhận thức được ánh nhìn của cậu, biểu cảm của Mạnh Tinh Trì hơi sượng chân, anh nhếch khóe miệng lên một chút rồi lại mím chặt, phi thường muốn tìm cho mình một góc hoàn hảo. Vất vả khiến bản thân cảm thấy tự nhiên và ưa nhìn, Tô Triều đã liếc mắt sang chỗ khác, quay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mạnh Tinh Trì: T-T

Xe đến gần ký túc xá, Tô Triều phát hiện bộ phận an ninh đã tăng cường thêm một số nhân viên, mở điện thoại di động lên, nhìn thấy Weibo văn phòng đăng bài lên ánh hành động của fan tư sinh.

Không hiểu sao, cậu liền cảm thấy an tâm hơn một chút, trước đây Trần Ngư cũng từng gặp phải fan tư sinh, nhưng Trần Ngư lại khá thô lỗ nên đã xuống xe gây gổ với fan tư sinh.

"Đến rồi, dừng ở phía trước." Tô Triều nói.

Mạnh Tinh Trì theo sau cậu, tiễn cậu ở cầu thang rồi mới quay lại đi về phía xe.

Tô Triều vừa đóng cửa liền thả vali ra, nhanh chóng chạy lên tầng hai, mở cửa sổ, phát ngốc nhìn theo bóng dáng anh.

Lúc này, cậu thấy Ngô Tang đã về.

Gút boi, hai anh trai sệc xi cùng đeo kính râm đã gặp nhau!

Tô Triều không khỏi mong chờ cảnh tượng tiếp theo, nó sẽ ngầu đến mức nào!

Hai bên cũng nhìn thấy nhau, cách nhau hơn chục mét, gật đầu chào nhau như một phép lịch sự.

Ngay sau đó, Mạnh Tinh Trì hướng bên phải mà đi, trong khi Ngô Tang tựa hồ ăn ý hướng bên trái đi ngược chiều.

Đồng thời, hai người họ cứ.... nhìn chằm chằm vào nhau, tựa hồ rất sợ đối phương tiếp cậm, nhưng để giữ phép lịch sự, họ lại liên tục gật đầu với nhau.

Tô Triều:........

Hai người đang đi vòng tròn bái đường à?

Thật không khéo, bởi vì luôn nhìn chằm chằm Ngô Tang mà không nhìn đường, Mạnh Tinh Trì đi sai chỗ

Một chân giẫm lên mặt cỏ, trọng tâm không ổn định, vẫn muốn ngã một cách thật ngầu, bàn tay đè xuống mặt cỏ, bày ra tư thế quỳ một gối.

"Mạnh tổng, ngài không sao chứ?" Ngô Tang giật mình, muốn tiến lên đỡ anh lại rụt rè tiến lên hai bước.

Mạnh Tinh Trì không quay đầu lại, vươn một bàn tay ra: "Đừng tới đây!"

Ngô Tang nhẹ thở ra, đứng tại chỗ động viên anh: "Mạnh tổng cố lên, mau đứng lên."

Mạnh Tinh Trì đứng dậy ngay ngắn, vỗ nhẹ vào đầu gối, vẫy tay và rời đi mà không quay lại.

Dưới ánh mặt trời, để lại bóng lưng lãng tử.

Ngô Tang quay đầu chạy lại, bỏ chạy trong tuyệt vọng, vừa chạy vào nhà đã hét lên: "Cứu mạng, em vừa gặp Mạnh tổng, bị doạ tí tiểu ra quần!"

Tô Triều: "......."

Tô Triều: "............."

Không thể nào, đây không phải là cảnh song hùng tranh bá mà cậu muốn xem!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.