Chương trước
Chương sau
Sau bữa trưa, Triệu Tinh Lan vẫn chưa quay lại, điều này khiến mọi người rất lo lắng.
Trình Tiểu Bắc: "Tư lệnh sẽ không gặp chuyện gì chứ?"
Trần Ngư không mấy để tâm: "Mày nghĩ có thể xảy ra chuyện gì chứ, cái loại vừa già vừa xấu lại vừa kém cỏi đấy ai muốn."
Trình Tiểu Bắc: "... Em mách Tư lệnh là anh nói xấu anh ấy!"
Trần Ngư không chút xấu hổ nói nói: "Tao nói có gì sai nào? Ít ra tao vẫn còn dám nói thẳng trước mặt, mày dám không?"
Trình Tiểu Bắc đính chính: "Không dám!"
Đúng lúc này, Triệu Tư Linh đẩy cửa ra, rốt cục cũng trở về, không nói lời vô nghĩa trực tiếp điểm danh: "Trần Ngư, sang đấy mau, đến lượt mày đấy."
Trần Ngư dò hỏi: "Bà ấy hỏi cái gì?"
"Đi rồi biết."
Trần Ngư nhún vai, lúc đi ngang không khỏi khẽ hừ một tiếng: "Cái đồ hung hãn, cái loại vừa già vừa xấu."
Vừa dứt lời, hắn đã bị Triệu Tư Linh giật ngược lại, dúi ngược về sô pha mà tẩn, mấy người khác lợi dụng lúc hỗn loạn lặng lẽ chuồn đi.
"Được, chúng mày giỏi lắm lũ khốn." Trần Ngư tóc tai bù xù chỉ vào bọn họ, cầm gương chỉnh tóc, xịt đẫm nước hoa.
Tô Triều lý trí nói: "Không phải, là bởi vì chúng em không muốn chọc giận Tư lệnh."
Trần Ngư: "..."
Trần Ngư xoa xoa thái dương, tiêu sái mà rời đi, Trình Tiểu Bắc mới lôi kéo Triệu Tư Linh hỏi: "Hai người nói cái gì mà lâu thế?"
Tô Triều đặt hộp đồ ăn trước mặt Triệu Tư Linh: "Anh ăn cơm đi đã."
"Thiên thần, vẫn là bé Tô Triều quan tâm anh." Triệu Tư Linh mở hộp đồ ăn ra, cẩn thận kiểm tra. "Việt quất của tao đâu?
Anh ta rất thích ăn việt quất, Tô Triều cũng biết nên không bao giờ quên mua thêm một hộp mỗi khi gọi đồ ăn mang về.
Tô Triều cứng họng: "A, em cho rồi..."
"?" Triệu Tư Linh trợn to mắt, "Tao vừa coi mày là tri kỉ đấy."
Tô Triều cười nói, "Em sẽ đặt một hộp khác cho anh. Hộp kia em tặng Mạnh tổng rồi."
Triệu Tư Linh đang tách đũa, động tác trở nên cứng đờ.
Ba người đồng thời nhìn về phía Tô Triều: "Cho ​​ai?!"
"Mạnh tổng, em gặp ngài ấy ở dưới nhà, ngài ấy còn giúp em xách đồ, em nghĩ mình nên cảm ơn ngài ấy một chút, ngài ấy đối với chúng ta rất tốt mà, đúng không?" Tô Triều nói lý, xoè tay ra: "Nếu trừ thức ăn, chỉ còn hộp việt quất đấy. "
"Dừng lại." Triệu Tư Linh đứng dậy, trịnh trọng vỗ vai cậu: "Làm tốt lắm, hiện tại tao trịnh trọng bổ nhiệm mày sẽ là bộ trưởng bộ ngoại giao đặc biệt của KDL, tương lai việc ngoại giao với Mạnh tổng giao cho mày!"
Tô Triều: "Hả?"
"Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, chúng ta luôn phải đối phó với Mạnh tổng." Triệu Tư Linh chỉ vào Trình Tiểu Bắc không tim không phổi cùng Ngô Tang chỉ biết ngại ngùng, "Mày cho rằng bọn nó có thể giao tiếp Mạnh tổng hả?"
Trình Tiểu Bắc cùng Ngô Tang đồng thời lùi lại, đầu lắc lắc như cái trống bỏi*.
(*Mng lên gg seach nha, hồi bé hay chơi mỗi dịp trung thu đó.)
Nếu đổi lại người khác, bọn họ vẫn có chút niềm tin, nhưng vị này là Mạnh tổng, lỡ gặp bọn họ rồi hoá đá đem ném đi Nam Cực thì phải làm sao, thật sự quá sức tưởng tượng!
"Còn mày! Mày khác chúng nó." Triệu Tư Linh hài lòng. "Mày không những không sợ, còn rất dũng cảm đem cho ngài ấy việt quất, đối mặt với tình huống nguy hiểm đến tính mạng như một chiến binh. Bọn tao tôn mày là nam tử hán đại trượng phu! Ngoài mày ra không ai gánh nổi trách nhiệm này! "
"Thật á?!" Tô Triều bị nịnh sướng rơn cả người, không nghĩ mình lại lời hại như vậy, lập tức vỗ vỗ ngực, "Được, từ nay việc ngoại giao cứ để em!
Trình Tiểu Bắc cùng Ngô Tang: Hải cẩu vỗ tay.jpg
Tô Triều càng không khách khí: "Em không chỉ cho ngài ấy việt quất, em còn cho ngài ấy một cái bùa bình an."
Trình Tiểu Bắc cùng Ngô Tang: Hải cẩu vỗ tay.jpg
"Bùa bình an?" Triệu Tư Linh khóe miệng giật giật, "Mà còn làm gì nữa?
"Em còn thấy ..." Đồng nhân văn của em với Mạnh tổng!
May mắn thay, câu chưa đến miệng đã bị cậu nuốt xuống, không nói một lời dư thừa.
"Mày thấy gì?"
Tô Triều nhìn thoáng qua sắc mặt anh ta: "Em... thấy núi, núi..."
Triệu Tư Linh: "???"
Trình Tiểu Bắc rất am hiểu âm nhạc: "Tôi thấy núi và sông, núi và sông nối liền với nhau*."
(*Lời bài hát Cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng của Li Na)
Tô Tang: "Oh Yeah, hey (/ ω\)"
Triệu Tư Linh: "............"
Bây giờ anh ta nghiêm túc hoài nghi liệu Tô Triều có thể đảm nhận nổi trách nhiệm cao cả này không! Sẽ như thế nào nếu Mạnh tổng không thể nghe bài hát của họ!
Các thành viên trong nhóm lần lượt bị gọi vào văn phòng, khi bước ra ai cũng trầm ngâm nhưng lại đầy tinh thần chiến đấu, có vẻ như cuộc trò chuyện khá tốt.
Tô Triều là người cuối cùng, cậu liếc nhìn bên ngoài trời đã tối rồi nói: "Đừng đợi em, mọi người về trước đi."
"Được." Triệu Tư Linh nói, "Bọn tao về chuẩn bị ăn, chờ mày về nấu cơm.".
"Được." Tô Triều bước vào phòng họp, cúi chào người phụ nữ ngồi đối diện, "Sư phụ Lang."
"Ngồi đi." Lang Lê Hồng quan sát kỹ nét mặt của cậu, ngón tay trên mặt bàn gõ hai tiếng: "Lớn lên đều rất đẹp, khó trách fan thích các cậu nhiều như thế. Tôi muốn biết, cậu có cảm thấy khó chịu khi bị nói là âm nhạc tầm thường, chủ yếu dựa mặt kiếm cơm? "
Vừa vào liền bị chọc trúng tim đen là sao?
"Cũng không khó chịu lắm, mặc dù âm nhạc là đam mê của tôi, nhưng tôi cũng biết rằng mình không phải là người giỏi nhất. Âm nhạc không có giới hạn, chúng tôi chỉ có thể tiếp tục cố gắng để tiến bộ. Hơn nữa... nói tôi dựa vào ngoại hình, cũng là một cách khen trá hình mà đúng không? Tôi nghe cũng thích lắm." Cậu nói 1 cách thẳng thắn, cuối cùng còn xấu hổ gãi đầu , ai mà không thích được khen!
"Âm nhạc không có giới hạn?" Lang Lê Hồng cười, "Vậy cậu có nghĩ tới sẽ biến âm nhạc thành cái dạng gì không?"
"Có chứ, nhưng tôi không có biện pháp." Tô Triều thở dài, "Dù sao thì, chúng tôi bây giờ vẫn là một nhóm, quá lập dị hay đi ngược lại xu hướng không phù hợp để phát triển chung. Thế nhưng gần đây chúng tôi đã thảo luận về việc sẽ thay đổi phong cách, chỉ là không biết công ty có cho phép...... "
"Triệu Tư Linh có đề cập với tôi, tôi cũng hiểu đại khái tình hình, tuy nhiên tôi vẫn phải nắm bắt tính cách của mọi người mới khai phá được tiềm năng của các cậu.
Không hổ là dân chuyên nghiệp, nói chuyện một hồi liền cảm thấy sảng khoái, hận không thể lập tức phun sạch sẽ những lời trong lòng.
Sau đó còn hỏi cậu về triết lý âm nhạc cùng các câu hỏi liên quan khác.
Lang Lê Hồng nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cậu, mỉm cười: "Mặc dù nhóm các cậu có độ nổi tiếng cao, nhưng đây là hiệu quả tổng thể, ngược lại để phát triển cá nhân sẽ có hạn chế rất lớn ở một mức độ nào đó, cho nên cậu đã bao giờ nghiêm túc nghĩ đến việc sẽ rời khỏi nhóm chưa?" "
Lông mi Tô Triều khẽ run lên, nhìn biểu cảm thú vị của người kia, chắc chắn không phải chỉ hỏi mỗi câu này, cũng không biết người khác trả lời câu hỏi này như thế nào, chỉ có thể thành thật trả lời: "Không."
"Thực sự?"
"Phải."
"Nói về đánh giá của cậu dành cho họ đi."
"Bà muốn hỏi tôi cái này sao?" Tô Triều tóm gọn lại trong một câu, "Bọn họ đều rất dễ thương."
Lang Lê Hồng mỉm cười: "Vậy thì cậu có biết họ nghĩ gì về cậu không?"
Tô Triều liếc bà một cái, có chút vui vẻ: "Đương nhiên, đánh giá năm sao?"
"Ừ." Lang Lê Hông lắc đầu cười, thầm nói, "Mạnh tổng nói rất đúng."
"Sao ạ?" Tô Triều không có nghe rõ.
"Không có gì." Lang Lê Hồng xua tay, "Được rồi, tôi nhận thầu này, hợp tác vui vẻ."
Tô Triều vui mừng khôn xiết: "Cám ơn sư phụ Lăng."
"Sau này nếu muốn ở chung dài lâu, cứ gọi tôi là chị Hồng." Lang Lê Hồng uống ngụm nước, giương mắt liếc cậu một cái, tầm nhìn rơi trên đôi mắt cậu một lúc: "Tôi hỏi cậu vấn đề cuối cùng, cậu thấy Mạnh Tinh Trì là người như thế nào? "
"À? Cái này cũng phải trả lời ạ?" Tô Triều khó hiểu hỏi, "Không lẽ ngài ấy là thành viên dự bị?"
"Không, tôi chỉ tự hỏi tại sao cậu ta lại đặt nhiều niềm tin vào nhóm các cậu như vậy, thậm chí còn chi rất nhiều tiền đào tạo các cậu."
"Mạnh tổng là một ngời biết nhìn xa chông rộng, nếu không sẽ không thể quản lý một tập đoàn lớn một cách trật tự như vậy. Về phần coi trọng chúng tôi, có lẽ là vì chúng tôi đáng giá?"
Lang Lê Hồng trầm ngâm nhìn cậu, ánh mắt lóe lên, đột nhiên bước tới mở cửa hô lớn với người vừa đi ngang qua: "Mạnh Tinh Trì."
Mạnh Tinh Trì giật mình, sau đó quay đầu lại, ánh mắt của anh tình cờ nhìn thấy Tô Triều từ tấm kính trong suốt trên cánh cửa.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Tô Triều mỉm cười với anh trước.
Mạnh Tinh Trì nhấc chân định lùi lại, nhưng lo lắng cậu sẽ ngại, vì vậy liền thu chân lại.
Do dự tại chỗ một hồi, Lang Lê Hồng mở lời: "Cậu định về?"
"Khá bận." Mạnh Tinh Trì nói.
"Được, tôi tưởng cậu rảnh thì mời cậu đi ăn cùng tôi, tiện thể nói chút chuyện, xem ra tôi phải đi một mình rồi." Dứt lời, Lang Lê Hồng nhớ tới còn một người khác, quay đầu hỏi, "Tô Triều, chúng ta cùng đi ăn tối được không?"
"Hôm khác đi ạ, mọi người ở kí túc xá chờ đang tôi về nấu cơm." Tô Triều cười nói.
"Được."
Tô Triều rời khỏi phòng họp nhìn thấy Mạnh Tinh Trì đứng bên cạnh, chủ động nói: "Mạnh tổng, đi chung không?"
Mạnh Tinh Trì không trả lời, nhưng anh đã cũng sóng vai bên cạnh cậu.
"Hôm nay ngài có vẻ rất bận?" Tô Triều nói.
"Ừ." Mạnh Tinh Trì ngay lập tức sửa miệng "Tôi chỉ bận một chút, vẫn có thể xử lý được".
"Không hổ là Mạnh tổng, chuyện khó mấy cũng giải quyết rất gọn gàng." Tô Triều nói nửa thật lòng nửa nịnh nọt.
Nghe vậy, Mạnh Tinh Trì mắt nhìn thẳng, bước chân uyển chuyển vài phần.
Đến cửa thang máy, thang máy cá nhân dừng lại trước, Tô Triều rất hiểu ý duỗi tay ra, "Mạnh tổng, mời."
"..." Tôi xấu hổ lắm đấy em có biết không.
Mạnh Tinh Trì xuống tầng một, thong thả di chuyển, dư quang không ngừng chú ý đến chuyển động của thang máy kia.
Ding--
Anh bỗng chốc quay đầu lại, nhìn thẳng về phía trước, giả vờ đi một cách tự nhiên, giọng nói của Tô Triều đã sớm vang lên sau lưng anh: "Mạnh tổng."
Tô Triều hai ba bước đi đến trước mặt anh, nhìn anh một cái, cậu luôn cảm thấy Mạnh tổng không hề lãnh đạm như vẻ bề ngoài.
Mạnh Tinh Trì không để ý đến ánh mắt của người kia, trong lòng đang nổi sóng, anh phải làm sao đây? Nên nói gì đây? Gặp mặt được vài lần rồi, muốn xin WeChat quá nhưng trực tiếp hỏi liệu có hay không quá đường đột........
"Mạnh tổng, tôi có thể thêm WeChat của ngài không?" Tô Triều thình lình hỏi.
Đôi mắt của Mạnh Tinh Trì hơi mở to.
Mạnh tổng khiếp sợ.jpg
Không hổ danh là thần tượng nhỏ, đối với chuyện khó khăn như xin WeChat mà cũng có thể nói ra một cách tỉnh bơ!
Nhìn thấy biểu tình của anh, Tô Triều nghĩ đến trách nhiệm của mình với tư cách là một nhà ngoại giao, lựa chọn đối mặt với khó khăn: "Ngài đừng lo, bình thường tôi sẽ không làm phiền đến ngài. Tôi sẽ chỉ liên lạc khi có chuyện quan trọng, được không.? "
Được, được, tất nhiên!
Mạnh Tinh Trì cảm xúc mênh mông dạt dào, gần như run lên, thò tay vào túi, hít một hơi thật sâu, sau đó bình tĩnh lấy điện thoại ra, mở WeChat.
Đột nhiên, anh cảm thấy rất khó.
Anh có WeChat riêng dành cho công việc, vòng bạn bè rất nhàm chán. Ngoài ra còn có một nick ẩn danh chuyên than thở, hóng hớt showbiz cùng tin tức về Tô Triều.
Sau khi suy nghĩ, anh vẫn mở WeChat công việc.
"Cảm ơn Mạnh tổng." Tô Triều quét mã xong, gửi lời mời, bước nhanh về phía trước, "Tôi phải về trước đây, tạm biệt. Có gì tôi sẽ liên lạc ngài sau!
Ngay sau đó, điện thoại rung lên.
Bạn có một lời mời kết bạn, vài giây trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.