Chương trước
Chương sau
So với phòng ngủ khó coi của Thẩm Thu Kích, phòng mà chú Bảy chuẩn bị cho Cố Nhung tốt hơn nhiều, phong cách trang trí không để lộ sự xa hoa mà lại mang vẻ hàm súc và thanh quý kiểu Trung Quốc, không kém phòng VIP của khách sạn năm sao là bao, trong tủ quần áo treo mấy bộ áo ngủ mùa đông, trên chiếc tủ đầu giường còn đặt một chiếc máy sưởi mini làm ấm tay, có lẽ là sợ đến đêm Cố Nhung ở trên núi thấy lạnh nên chuẩn bị cho cậu dùng.
“Tốt quá.” Thẩm Thu Kích nhìn thoáng qua, ngưỡng mộ nói, “Trước kia anh đều dùng bình nước khoáng đựng nước nóng làm túi chườm nóng, túi chườm rẻ tiền như vậy mới không đột nhiên biến mất.”
Cố Nhung dở khóc dở cười, không nhịn được hỏi: “Ở chỗ anh không có camera à? Mà đồ đạc lớn như thế, sao trộm khiêng xuống núi được?”
“Camera thì có, nhưng chưa chắc đã quay được.” Thẩm Thu Kích nghe vậy thì nhìn Cố Nhung, cau mày nói, “Em phải biết đôi lúc đi trộm đồ chưa chắc đã là “người”, dù không bị trộm thì cũng sẽ bị hỏa hoạn đốt hỏng. Quan trọng nhất dù bọn anh biết đồ bị trộm cũng không thể ngăn cản, bởi vì đây là số của anh.”
Cố Nhung: “…”
Thôi bỏ đi, coi như cậu chưa hỏi gì vậy.
Cố Nhung cảm thấy mình không thể chọc vào chỗ đau của Thẩm Thu Kích nữa, hai người ăn ý tự động bỏ qua đề tài này, bây giờ còn chưa tới hai giờ chiều, bọn họ bèn leo lên giường nghỉ ngơi một lát —— Để Thẩm Thu Kích đấm eo cho Cố Nhung.
Cuối cùng cũng tới một rưỡi chiều, bây giờ cơ thể của Cố Nhung không còn bủn rủn như sáng nay nữa, vì thế Thẩm Thu Kích dẫn cậu đi tìm Liễu Bất Hoa.
Trên đường đi Thẩm Thu Kích không quên nhắc Cố Nhung: “Không biết bây giờ bệnh của anh trai đã khá hơn chút nào không, lần trước khi anh quay về, bệnh của anh ấy có vẻ tốt lên nhiều rồi.”
Cố Nhung hỏi hắn: “Anh của anh bị gì thế?”
“Bị thần kinh.” Thẩm Thu Kích nói với Cố Nhung, “Anh của anh mắc chứng hoang tưởng, luôn nghĩ mình là đóa mẫu đơn, lúc nào cũng muốn vùi mình vào đất, người nhà anh ấy dẫn đi bao nhiêu viện cũng không khỏi, về sau tìm tới chú Bảy nhà anh, chú Bảy tính mệnh cho anh ấy rồi thay tên đổi họ, gọi là Liễu Bất Hoa(1),cuối cùng bệnh không còn nặng như trước nữa.”
Nói đến đây, bọn họ cũng vừa đi đến trước cửa phòng Liễu Bất Hoa.
Cửa sổ phòng Liễu Bất Hoa không đóng, cho nên bọn họ nhìn thấy Liễu Bất Hoa cầm bình tưới cây loại nhỏ tưới ào ào lên đầu mình thông qua cửa sổ mở toang.
“Anh, anh làm gì thế?” Thẩm Thu Kích cau mày, đập cửa sổ ngăn Liễu Bất Hoa lại.
Liễu Bất Hoa bị giọng của Thẩm Thu Kích dọa cho giật nảy mình, cơ thể cứng đờ, sau đó mới từ từ thả bình tưới xuống giải thích: “Hôm nay trời hơi nắng, anh đang dưỡng da, cấp ẩm cho mặt.”
Thẩm Thu Kích cạn lời, dùng ánh mắt trầm lặng nhìn chằm chằm Liễu Bất Hoa.
Đang giữa đông thì đào đâu ra mặt trời? Chẳng thà Liễu Bất Hoa nói mùa đông khô hanh hắn còn miễn cưỡng tin.
Liễu Bất Hoa bị Thẩm Thu Kích nhìn đến mức khó chịu, nhưng cứ nghĩ đến câu chỉ cần mình không xấu hổ thì người ta sẽ lúng túng, anh ta lại giả bộ không có chuyện gì, bình thản ra khỏi phòng.
“Đi thôi.” Liễu Bất Hoa nói với bọn họ, “Đi thắp nén nhang cho cha nuôi.”
Cố Nhung nghe thấy từ “thắp hương” đã thấy bất thường, chờ đến lúc Liễu Bất Hoa dẫn bọn họ đến một nơi trông như từ đường, Cố Nhung càng cảm thấy cổ quái.
Cuối cùng bọn họ đứng giữa từ đường, vào khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn bức tranh treo trên tường, suy đoán trong đầu Cố Nhung cuối cùng cũng tụ thành câu: Không phải chú Bảy của Thẩm Thu Kích đã qua đời rồi đấy chứ?
Như vậy lý do Thẩm Thu Kích luôn nói chú Bảy nhà hắn không dễ liên lạc đã sáng tỏ —— Bởi vì không còn tại thế, cho nên mới không thể dùng điện thoại thư tín liên lạc, bây giờ Thẩm Thu Kích dẫn cậu đến “gặp” chú Bảy, nói không chừng lại giống tục vấn hịch(2),mời quỷ hồn nhập vào người.
Thẩm Thu Kích không biết Cố Nhung nghĩ gì, hắn thắp ba nén nhang đưa cho Cố Nhung, còn mình và Liễu Bất Hoa cũng cầm một nén, sau đó bảo Cố Nhung quỳ xuống nệm bồ đoàn: “Nào, dập đầu gọi chú Bảy đi.”
Cố Nhung ngoan ngoãn làm theo, lúc cắm hương vào lư thì ngẩng đầu quan sát bức tranh trên tường, vừa rồi vì ngạc nhiên nên cậu không nhìn kỹ bức tranh mà chỉ nhìn thoáng qua, sau khi nhìn kỹ, Cố Nhung mới thấy trên tranh vẽ một thanh niên mặc bộ TSm màu tím nhạt, mái tóc đen dài tới hông, sau đầu dùng một sợi dây đỏ cột lại.
Mà trên vai áo y thêu hoa lê sinh động như thật, cánh hoa trắng muốt như có hoa lê thật rơi lên vai y.
Thanh niên đang ngồi cạnh bàn, dùng mu bàn tay chống đầu nhắm mắt, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lùng đạm mạc như cánh hoa lê trên vai, mà bên chân y có một con thú dữ tợn nhe nhanh nhọn kéo góc áo của y sang một bên.
Cố Nhung không biết con ác thú này thuộc loại nào, chỉ nghĩ nó giống hổ nhưng có cánh.
Thẩm Thu Kích cắm hương xong lùi lại nửa bước, xoay người cúi đầu nói với thanh niên trong tranh: “Thầy ạ.”
Hắn vừa dứt lời, thanh niên trong tranh lập tức mở mắt, tròng mắt nhàn nhạt nhìn Thẩm Thu Kích, sau đó lại nhìn sang Cố Nhung. Cố Nhung bị sự thay đổi này dọa cho giật bắn mình, thanh niên thấy cậu bị dọa, khóe môi vốn mím chặt nay lại kéo lên, đôi mày cong cong, nở nụ cười dịu dàng nhìn cậu.
Đến lúc này Cố Nhung đã có thể khẳng định người trong tranh cử động thật, không phải cậu gặp ảo giác.
Vào giây tiếp theo, thanh niên trong tranh đứng lên khỏi ghế, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài tranh, đứng sừng sững trước mặt bọn họ, nhẹ giọng hỏi: “A Kích, đây là bạn trai con à? Đẹp trai lắm.”
“Vâng.” Thẩm Thu Kích gật đầu, giới thiệu với Cố Nhung, “Bé Nhung, đây là thầy anh, tên Tạ Ấn Tuyết, em cứ gọi chú ấy là chú Bảy như anh là được rồi.”
“Chào chú Bảy.” Cố Nhung vội gọi y.
Cậu thấy thanh niên lại nở nụ cười hiền hòa, nhìn lướt qua cậu rồi lặp lại: “Đúng là rất đẹp, thầy rất thích.”
Thẩm Thu Kích nghe vậy liền bước lên trước chặn giữa Cố Nhung và thanh niên, nói mát: “Chú Bảy, sao chú chỉ ở một mình? Thím Bảy đâu?”
Thanh niên nhếch môi, y vẫn luôn cười, nhưng không hiểu sao Cố Nhung nhìn vào lại cảm giác y đang cười lạnh, thanh niên gật đầu nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi, không cần phải chờ hắn.”
Thanh niên vừa dứt lời liền chắp tay đi trước.
Thẩm Thu Kích kéo tay Cố Nhung đi sau, Liễu Bất Hoa đứng bên cạnh cẩn thận nhắc nhở Thẩm Thu Kích: “Bây giờ em phải gọi là dì chứ.”
Thẩm Thu Kích cười cười, thêm dầu vào lửa hỏi: “Chọc chú Bảy giận rồi hả?”
Liễu Bất Hoa không khỏi thổn thức: “Còn phải hỏi à, nói không chừng mấy ngày vừa rồi đến cả dì cũng không làm, sắp biến thành thông phòng(3) rồi.”
“Có con khỉ.”
Một giọng nói trầm thấp cắt đứt cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, Cố Nhung nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy phía sau bọn họ có một người đàn ông đi tới, hắn cũng mặc TSm, chẳng qua là áo màu đen, ở chỗ góc áo cũng thêu vài cánh hoa lê, Cố Nhung thoáng nhìn cánh hoa kia, ánh mắt khẽ thay đổi, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén như thương của hắn.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy mắt của hắn, Cố Nhung lập tức nhận ra ngay —— Cậu đã từng gặp người đàn ông này khi còn bé rồi.
Đây đúng là ông lão mẹ cậu đã tìm để đoán mệnh đổi tên cho cậu!
Dù hình dáng của ông lão kia không giống người đàn ông này, tuổi tác cũng không khớp, nhưng chắc chắn cậu sẽ không nhận nhầm đôi mắt sắc bén kia.
Thẩm Thu Kích khẽ chạm tay Cố Nhung, cất tiếng nhắc nhở cậu: “Đây là dì anh, tên Bộ Cửu Chiếu, mau gọi dì đi.”
Cố Nhung ngoan ngoãn nghe lời: “Chào dì ạ.”
Bộ Cửu Chiếu: “…”
“Ngu xuẩn.” Sắc mặt Bộ Cửu Chiếu vô cùng khó coi, móc một chiếc di động ra chỉ vào lịch hiện trên đó, lạnh lùng nói: “Đã thời nào rồi mà các cậu còn hành xử như chế độ phong kiến thế?”
Thẩm Thu Kích cười cười, “nịnh nọt” nói: “Dù sao dì cũng lớn tuổi rồi, bọn tôi phải cân nhắc đến thói quen của dì chứ.”
Có lẽ cuộc cãi vã vô nghĩa này đã từng xảy ra rất nhiều lần, cho nên người đàn ông không thèm tốn nước bọt với Thẩm Thu Kích nữa, trực tiếp nói thẳng: “Hẳn là các cậu đã gặp Tần Hạc rồi, những gì nên nói hắn cũng đã nói, tôi sẽ không lặp lại nữa. Xương của bạn trai cậu do tôi đổi, tôi hoán mệnh cho cậu ta. Còn muốn hỏi gì không? Không thì cút đi, à mà điều hòa phòng cậu bị trộm rồi, cậu không có chỗ ở nữa đâu.”
Quả nhiên là hắn.
Nghe người đàn ông thản nhiên thừa nhận như vậy, Cố Nhung cảm thấy hơi bất ngờ.
Còn cái tên “Tần Hạc” lúc mới nghe thì hơi lạ lẫm, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì sẽ biết hẳn đây là tên “Minh Vương” đã từng gặp.
Người đàn ông nghe Thẩm Thu Kích lạnh lùng đứng im không nhúc nhích, hắn đột nhiên nhếch mép cười, trong giọng đều là ác ý: “Thật ra bạn trai bé bỏng của cậu vào lúc năm tuổi mà không thay xương cũng sẽ không chết, chỉ là sẽ bệnh đến mức thành một tên ma ốm khờ khạo cần người chăm sóc, nhưng tôi lại thay xương cho cậu ta, cậu biết vì sao không?”
Thẩm Thu Kích bỗng ngộ ra, hỏi một đường trả lời một nẻo: “Chuyện này mà dì cũng dám giấu thầy tôi, chẳng trách chú ấy tức giận.”
Giọng nói của Tạ Ấn Tuyết vọng vào từ ngoài từ đường: “Bộ Cửu Chiếu, hình như hôm nay anh hơi lắm mồm thì phải?”
Người đàn ông nghe thanh niên gọi hắn, hai khớp hàm cắn chặt, ánh mắt ảm đạm hung ác trừng Thẩm Thu Kích, cuối cùng không cam lòng rời đi.
Cố Nhung và Thẩm Thu Kích ở lại phía sau, không đuổi theo ngay.
Tuy rằng nói xấu sau lưng người khác là thói quen xấu, hơn nữa đó còn là bề trên của Thẩm Thu Kích, nhưng Cố Nhung vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói với Thẩm Thu Kích: “Sao em có cảm giác… Thím Bảy của anh không phải người tốt nhỉ?”
“Dì ấy vốn cũng không phải người tốt.” Sắc mặt của Thẩm Thu Kích cũng không tốt hơn là bao, “Chắc chắn là dì ấy cố tình thay xương cho em, vả lại còn vì sợ chú Bảy ngăn cản nên giấu nhẹm đi, thậm chí đến lúc anh hỏi chú Bảy minh cốt là gì, chú ấy hoàn toàn không biết.”
“Nhưng vì sao thím Bảy của anh lại làm vậy?” Cố Nhung không hiểu.
Chẳng qua vừa nói xong cậu đã nhớ ra, đêm qua Thẩm Thu Kích đã nói với cậu rằng Minh Vương từng ngăn không cho chú Bảy và thím Bảy đến với nhau, có lẽ cũng vì vậy nên thím Bảy đã kết thù với Minh Vương.
Thế nhưng hận thù của đời trước sao lại liên lụy tới bọn họ, mà khi còn bé cậu cũng không liên quan gì tới Thẩm Thu Kích.
“Dì ấy có thể nhìn thấy nhân quả của mỗi người, cho nên nhất định là đã sớm biết người định mệnh của anh là ai. Thay xương cho em có lẽ là vì để trả thù Minh Vương, nhưng khả năng lớn nhất là…” Thẩm Thu Kích hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Có lẽ vì dì ấy ngứa mắt anh, chỉ đơn giản là muốn hai chúng ta lần lượt gặp phải chuyện tà ma trắc trở nhưng không thể chết đi, kết thúc vòng tuần hoàn này.”
Cố Nhung nghe vậy thì không khỏi rùng mình.
Từng câu của Thẩm Thu Kích khiến cậu không rét mà run, nhất là khi cậu nhớ lại sự đau khổ và tuyệt vọng khi vòng lặp chết chóc vừa xoay chuyển.
Thẩm Thu Kích biết Cố Nhung đang sợ, ôm vai cậu an ủi: “Chúng ta chỉ ở đây một đêm, ngày mai sẽ đi ngay.”
Cố Nhung gật đầu, cậu thoáng nhìn tòa nhà lộng lẫy tinh xảo, đột nhiên nhớ Thẩm Thu Kích đã từng nói với cậu những vinh hoa phú quý này đều được đổi bằng “mệnh” của bọn hắn.
Vào khoảnh khắc này, Cố Nhung đột nhiên cảm thấy mùa đông trên núi Minh Nguyệt còn không lạnh bằng tòa nhà này.
Nhưng dù ban ngày có nói gì đi nữa, buổi tối mọi người vẫn ngồi ăn chung một mâm cơm.
Mà người duy nhất không cười nổi trên bàn cơm là thím Bảy Bộ Cửu Chiếu, bởi vì Tạ Ấn Tuyết cứ nhìn chằm chằm Cố Nhung nở nụ cười, cuối cùng còn tặng cậu một sợi lắc tay đỏ do y tự bện, nói là có thể trừ tà.
“Hiệu quả hơn hẳn bùa A Kích vẽ cho con nhiều, nếu hết tác dụng thì con và A Kích cứ tới nhà chú chơi, chú sẽ làm sợi khác cho con.” Tạ Ấn Tuyết thẳng tay vả mặt Thẩm Thu Kích, đồng thời cúi đầu xin lỗi Cố Nhung, “Gia môn bất hạnh, con chịu khổ rồi, chú xin lỗi.”
Có lẽ lời xin lỗi này là nói thay cho Bộ Cửu Chiếu.
Bộ Cửu Chiếu nhìn Tạ Ấn Tuyết xin lỗi Cố Nhung mà xanh cả mặt, Cố Nhung thoáng nhìn qua sắc mặt hắn, chỉ cảm thấy có lẽ một giây sau hắn sẽ giận đến mức nhai thịt người sống, nhưng điều khiến Cố Nhung ngạc nhiên là Bộ Cửu Chiếu lại hít sâu mấy hơi, sau đó cũng nhắm mắt “Xin lỗi” cậu.
Tới khoảng bảy giờ tối, Tạ Ấn Tuyết và Bộ Cửu Chiếu đã đi mất, Cố Nhung biết chắc hẳn bọn đã quay về tranh.
Sau khi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích quay về phòng, Cố Nhung nhìn chằm chằm sợi dây đỏ trên cổ tay mình, suy nghĩ một lát rồi nói với Thẩm Thu Kích: “Em nghĩ có lẽ thím Bảy của anh cũng không hẳn là xấu.”
“Chỉ vì dì ấy xin lỗi em thôi à?” Thẩm Thu Kích cau mày, không đồng ý với lời của Cố Nhung, “Dì ấy nói dối như uống nước, chưa bao giờ nói thật.”
“Không phải.” Cố Nhung lắc đầu nói, “Lúc ấy Minh Vương hỏi em có muốn kết thúc những chuyện lạ đã trải qua từ khi còn nhỏ không, nhưng thật ra chuyện lạ chỉ xảy ra sau khi em trưởng thành.”
Trước khi đi đổi tên vào năm mười tám tuổi, cậu chưa từng gặp bất kỳ chuyện lạ nào, cơ thể cũng rất khỏe mạnh, cực ít khi sinh bệnh.
Mặc dù không thể nói Bộ Cửu Chiếu hoàn toàn đúng, nhưng đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa, nếu hắn không thay xương, Cố Nhung sẽ vì mất hồn mà biến thành kẻ ngốc, không hề có sự lựa chọn.
Cố Nhung cảm thấy có lẽ thay xương cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Cũng như việc trong số tà ma mà cậu gặp có tốt cũng có xấu, nếu cậu không thay xương thì sẽ không bao giờ được thấy thế giới muôn màu muôn vẻ, không gặp được Kim Đồng Ngọc Nữ, cũng có lẽ không thi đậu đại học, không kết bạn với những người bạn tốt như Du Kim Hải hay Thai Nhất Thành.
Dù sao được cái này cũng sẽ mất cái kia mà.
*******************
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.