Mọi người thuận lợi ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhưng khi đứng trong phòng trực ban nghỉ ngơi vẫn cảm giác không chân thật cho lắm.
Bây giờ là đúng sáu giờ chiều, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng —— Thời tiết như vậy rất hiếm gặp ở thành phố Đàm vào mùa đông tháng một.
Nhưng có lẽ trừ Vạn Uyển ra, mỗi người đều nhớ rõ hai tiếng trước khi bọn họ đi trên con đường trải đầy áo blouse dính máu đã nhìn thấy bầu trời âm u không chút ánh sáng, dường như chỉ một giây sau trời sẽ hoàn toàn tối đi, hoặc là đổ một trận mưa lớn.
Mà dù Vạn Uyển không tận mắt chứng kiến bầu trời kỳ lạ như thế, nhưng cô một thân một mình đi vào nhà ma rồi bị nhốt trong gương, tới lúc gần ra lại bị một cái xác khó phân thật giả nhào tới, chỉ sợ khiến người ta khó quên.
“Các ông có căn nhà ma tên bệnh viện tâm thần Thanh Sơn đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Bên trong còn có khu ghế điện, khu phòng bệnh, lồng giam, phòng tắm và phòng giải trí đáng sợ đúng không?”
“Đúng đúng, còn có mê cung gương…”
“…”
Diệp Hoa đứng một bên trò chuyện với giám đốc tuần tra công viên, xác nhận bên trong nhà ma liệu có tồn tại những khu vực mà bọn họ đã từng “dạo chơi” hay không, nghe hơi giống bức cung.
Sau khi nhận được toàn bộ câu trả lời khẳng định, Diệp Hoa vui vẻ gật đầu, sau đó an ủi Du Kim Hải, Thai Nhất Thành và Lương Thiếu: “Bọn mình không đi qua nơi nào thừa thãi, xem ra ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-toi-lai-bi-ep-song-lai/1161262/quyen-7-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.