Chương trước
Chương sau
Thẩm Thu Kích khiến Cố Nhung cứ nghẹn mãi.
Hắn nói cho Cố Nhung biết mình có cách, nhưng cụ thể nội dung và cách thực hành như thế nào thì hắn không nói.
Cố Nhung gặng hỏi nhưng Thẩm Thu Kích không chịu nói, chỉ bảo đến mai Cố Nhung sẽ biết —— Mà Thẩm Thu Kích cũng không chắc rốt cuộc cách này có tác dụng hay không.
Đương nhiên hắn không nói câu cuối cùng cho Cố Nhung nghe.
Vào buổi đêm, mọi người tắt đèn vào lều ngủ, thứ tự chỗ ngủ vẫn giống như hôm qua, chẳng qua trong lòng Cố Nhung không khỏi bất an, tạm thời không ngủ được, Du Kim Hải và Thai Nhất Thành vì sáng nay ngủ nhiều nên bây giờ không buồn ngủ, câu được câu mất nói chuyện với nhau.
“Trước khi vào đại học, tôi đã từng mơ tưởng đến cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ.” Thai Nhất Thành cảm khái, “Nhưng tôi không ngờ lại muôn màu muôn vẻ tới mức này.”
“Ai mà chẳng thế?” Du Kim Hải thở dài theo, “Vừa có nấm độc vừa có án mạng, còn có động đất, học kỳ này nhiều chuyện tới thế, chúng ta tính sơ qua cũng là bạn chung hoạn nạn rồi.”
Nghĩ tới đây, Du Kim Hải hỏi mấy người còn lại trong lều: “Các cậu đã mua vé xe hay vé máy bay về quê chưa?”
Lương Thiếu và Lý Minh Học nói: “Bọn tôi mua rồi, là ngày 23.”
Cố Nhung trả lời: “Tôi với Thẩm Thu Kích không mua.”
“Tôi cũng chưa mua.” Thai Nhất Thành nói, “Trước hôm về mua là được.”
Trong mắt Thai Nhất Thành thì chỉ cần có tiền, muốn mua vé ngày nào cũng được, không cần chen chúc tranh mua vé sớm.
Du Kim Hải nghe vậy, cuối cùng cũng chịu nói ra mục đích: “Nếu đã thế thì chúng ta đi du lịch nhóm ở thành phố Đàm một ngày trước hôm Lý Minh Học và Lương Thiếu về đi? Dù sao cuối kỳ này chưa thi, hơn nữa còn nghỉ sớm.”
“Tôi thấy được đấy.” Thai Nhất Thành lại nảy ra ý tưởng “Hẳn là trong công viên có nhiều gái xinh lắm, không chừng có thể ôm được bạn gái tương lai về.”
“Được được, tôi muốn đi!” Lương Thiếu rất ham chơi, đồng ý hai tay với đề nghị của Du Kim Hải, còn giật dây rủ Lý Minh Học đi cùng, “Cậu cũng đi đi Lý Minh Học, Nhị Nhung, Thẩm đại ca, hai cậu thì sao?”
“Tôi đi được.” Thẩm Thu Kích nói, “Xem Cố Nhung nói sao.”
Thật ra Cố Nhung cũng hơi động lòng, từ nhỏ tới giờ cậu chưa từng được đi chơi riêng với bạn, mà cậu cũng không có cơ hội như vậy. Sau khi vào đại học, dù cậu liên tục gặp quỷ, hơn nữa chết rất nhiều lần, nhưng trong cái rủi có cái may, cậu gặp được bạn trai Thẩm Thu Kích, còn quen được nhiều bạn như vậy, dù xui hơn nữa cậu cũng muốn đi chơi chung cùng bọn họ một lần.
Chẳng qua vì để giữ an toàn cho mọi người, Cố Nhung đã nói ra yêu cầu nho nhỏ: “Tớ cũng muốn đi lắm, nhưng có thể đi chơi ban ngày thôi được không?”
“Đương nhiên là được, chắc chắn sẽ đi chơi ban ngày rồi.” Du Kim Hải đồng ý ngay, “Ban đêm thì chơi gì?”
Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất vẫn là do Du Kim Hải nhát gan, không dám đi lung tung buổi tối.
Cố Nhung hỏi tiếp: “Vậy chúng ta đi chơi ở đâu?”
“Đi công viên Lâm Lang được không?” Lương Thiếu nói, “Hình như công viên này mới mở, nghe nói chơi rất vui, vé vào cổng cũng không đắt, xấp xỉ khoảng trăm rưỡi một người.”
Mọi người nghe xong không ai phản đối, vì vậy kế hoạch đi chơi đã được sắp xếp ổn thỏa.
“Quyết định thế đi, ngày mai chạy qua hỏi xem Diệp Hoa có muốn đi cùng chúng ta hay không, càng đông càng vui.” Thai Nhất Thành trở mình lật chăn lên, “Mất điện rồi, mọi người đi ngủ sớm đi, hi vọng sáng mai tỉnh dậy sẽ có điện.”
Cố Nhung ôm Thẩm Thu Kích nằm xuống, được hơi nóng từ người hắn sưởi ấm nên hơi buồn ngủ, ôm tay phải Thẩm Thu Kích thiu thiu ngủ.
Thẩm Thu Kích phát hiện người bên cạnh híp mắt, nhẹ giọng hỏi cậu: “Buồn ngủ rồi à?”
“… Ừm.” Cố Nhung gối đầu lên tay Thẩm Thu Kích, sau đó không nói gì nữa.
Cố Nhung đã ngủ.
Chẳng qua trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu có cảm giác mình đã xem nhẹ chuyện gì đó. Chuyện này rất bình thường, bình thường đến mức Cố Nhung không nghĩ ra nổi đó là chuyện gì, nhưng nó cũng vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức Cố Nhung ngủ rồi vẫn nhớ.
Đến mức nằm mơ cũng không yên ổn.
Hơn nữa Cố Nhung phát hiện mình càng ngày càng hay mơ, cảnh trong mơ có xấu có tốt, cũng có giấc mơ hồ, rất nhiều giấc mơ kéo đến, nếu nói nó là ác mộng, còn chẳng bằng nói chúng là một loại tiên tri nhắc nhở cậu nên tìm lợi tránh hại như thế nào.
Ví dụ như lần bị Cố Hương Nương ám kia, cậu đã dựa vào giấc mơ lần đầu tiên gặp phải để biến nguy thành an, cuối cùng dẫn Nguyễn Ninh An bỏ trốn khỏi bãi tha ma.
Mà đêm nay, giấc mơ của Cố Nhung cũng kéo tới để nhắc nhở về mối nguy cho cậu.
Cố Nhung mơ thấy mình đang ngủ.
Khi nằm mơ, con người thường có ba góc nhìn.
Loại đầu tiên là góc nhìn thứ nhất do chính mình tham dự, loại thứ hai là mình đứng nhìn người khác, loại thứ ba – cũng là loại đặc biệt nhất: Bạn có thể lấy góc nhìn của người thứ ba để nhìn thấy thân xác mình.
Trừ khi soi gương hoặc thông qua thiết bị quay phim, con người sẽ không thể thấy được gương mặt của bản thân, vì vậy góc nhìn thứ ba mới mang đến cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Mà xui xẻo là Cố Nhung đang có góc nhìn cuối cùng, cậu thấy mình nằm ngủ trong lều khẩn cấp. Nhưng phía bên cạnh cậu lại trống không, vì Thẩm Thu Kích không có ở đó.
Sau khi thấy cảnh này, cuối cùng Cố Nhung cũng nhớ ra vấn đề mà cậu nghĩ cả đêm không hiểu là gì rồi: Đêm nay Thẩm Thu Kích không ôm cậu ngủ.
Cậu và Thẩm Thu Kích chính thức hẹn hò vào tháng mười một, lúc đó cả nước mới vào thu, thời tiết không lạnh lắm nhưng đã hạ nhiệt độ, cho nên khi đi ngủ Thẩm Thu Kích đều ôm cậu từ sau lưng hoặc ôm một bên, gần như không đêm nào không ôm.
Trừ đêm nay.
Cũng vì Thẩm Thu Kích không ôm mình, cho nên trước khi ngủ Cố Nhung mới chủ động ôm tay hắn.
Cố Nhung không hiểu nổi: Vì sao đêm nay Thẩm Thu Kích không ôm cậu?
Chẳng lẽ Thẩm Thu Kích đã sớm chuẩn bị sẵn, thừa dịp cậu ngủ sẽ rời đi, cho nên mới không ôm cậu, như vậy lúc rời lều mới không đánh thức cậu ư?
Cố Nhung càng nghĩ càng thấy sai, cậu định ra ngoài lều xem sao, có lẽ Thẩm Thu Kích đang ở bên ngoài, chỉ là hiện tại cậu như không có cơ thể, cũng không thể xoay chuyển góc nhìn, cố gắng “xoay” hết mức cũng chỉ có thể giương mắt nhìn khóa lều, không thể mở nó ra được.
Cậu đành phải quay lại nhìn cơ thể của mình, vào khoảnh khắc xoay người, Cố Nhung phát hiện người đang nằm đó vậy mà lại mở mắt —— Cặp mắt kia đen bóng, không có tròng trắng mắt, chết lặng “nhìn” chằm chằm vào mình.
Cố Nhung bị dọa giật nảy, trên đầu của một “mình” khác có thắp một ngọn nến, ánh lửa bập bùng hai lần như nhịp tim của cậu.
Nhưng vấn đề là sao trên đầu cậu lại có nến?
Những ai đặt nến ở vị trí này đều là người chết.
Đây là một biện pháp có từ thời xa xưa, xuất phát từ tục đặt đèn đầu giường của dân gian, bởi vì cách này cũng giống với cách đặt nến đầu giường —— Với ý là người trên giường đã chết.
Cố Nhung không kịp nghĩ nhiều, phát hiện chỉ mới một lát mà trong lều đột nhiên xuất hiện rất nhiều nến, những ngọn nến ấy thắp sáng ngay trên đỉnh đầu Du Kim Hải, Thai Nhất Thành và Lương Thiếu, không khác với cậu là bao.
Sau khi nến được thắp lên, mấy người họ cũng từ từ mở mắt, đôi mắt đen không có lòng trắng trừng Cố Nhung khiến cậu không khỏi ngơ ngác.
Những ngọn nến kia chập chờn trong lều vải như ánh đèn hỏng lấp lóe sắp tắt, mỗi lần như vậy đều khiến lòng người căng thẳng, chỉ sợ lần sau ánh nến sáng lên sẽ đột nhiên có con quỷ gớm ghiếc ở một góc nào đó nhào về phía bạn, đến lúc ấy bạn sẽ trở thành kẻ chết thay.
Nhưng trong ánh nến bập bùng không có quỷ dữ xông ra, chúng cứ theo thời gian mà tắt dần… Vào khoảnh khắc chúng sắp tắt hẳn lại phát ra ánh lửa dữ dội hơn —— Thế nhưng ánh lửa đó có màu xanh thẫm quỷ dị.
Ánh sáng không ngừng bùng lên chiếu sáng cả căn lều, Cố Nhung không còn chỗ lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngọn lửa liên tục phát tán, liếm mất một góc lều vải của bọn họ, sau đó càng lúc càng lớn, gần như muốn đốt sạch cả căn lều.
“Cố Nhung!”
Trong tiếng lách tách của lửa, Cố Nhung bỗng nghe thấy tiếng kêu bén nhọn mang âm hưởng của cả nam lẫn nữ vang lên gọi tên mình, chỉ trong chớp mắt, vai của cậu cũng bị hai cánh tay thi nhau vỗ xuống.
Cơ thể của Cố Nhung bị dọa giật bắn lên, nhưng đáng sợ nhất là bên cạnh cậu lại ló ra hai cái đầu người giấy —— Bọn chúng có đôi mắt đậu đen khác hẳn với người bình thường, cái mũi cũng được vẽ qua loa, rõ ràng không mở được miệng nhưng có thể phát ra âm thanh.
Chúng đang liên tục gọi tên Cố Nhung: “Cố Nhung… Cháy rồi, mau tỉnh lại đi!”
… Hình như là giọng của Kim Đồng Ngọc Nữ?
Cơ thể Cố Nhung run lên, lúc còn đang ngẩn ra thì cảm thấy mình như bị một đôi tay lôi mạnh ra khỏi mộng, thẳng sống lưng dựng dậy khỏi giường.
Mà vào lúc tỉnh lại, Cố Nhung liền thấy bên cạnh mình giống hệt trong mơ —— Thẩm Thu Kích đã biến mất.
Cậu còn phát hiện trong lều rất sáng, sau lưng mình có ánh lửa lóe lên, vì vậy cái bóng cũng chuyển ra phía trước, cho nên Cố Nhung nhìn thấy… Có người đang đứng phía sau cậu.
Cố Nhung trợn mắt quay phắt lại, nhưng sau lưng cậu không có gì cả, chỉ thấy có một ngọn nến đang cháy đặt trước gối, trừ chỗ nằm của cậu ra, trên đỉnh đầu của Du Kim Hải, Thai Nhất Thành, Lý Minh Học… đều có một ngọn nến cháy không khác gì trong mơ, mà ngọn nến kia đã sắp cháy tới đầu bọn họ, thế nhưng dường như không ai phát hiện, ngủ mê man không cử động như người chết.
“Cháy rồi!” Cố Nhung nhỏ giọng chửi khẽ, vơ lấy áo khoác mình đặt bên cạnh hốt hoảng dập lửa, đồng thời vỗ lên mặt mấy người kia, “Mau dậy đi!”
Du Kim Hải nằm gần Cố Nhung nhất, từ từ tỉnh khỏi cơn mê, vừa mở mắt đã thấy trên đầu có lửa, suýt nữa đốt trọi số tóc ít ỏi của dân công nghệ thông tin như cậu ta, bật dậy gào ầm ĩ: “Đậu má, chuyện gì thế này? Sao lại cháy rồi?”
Kết quả sau khi đứng dậy, cậu ta phát hiện trên đầu mình lẫn người khác đều có một ngọn nến thì càng ngạc nhiên, lôi cổ Thai Nhất Thành dậy chất vấn xem có phải cậu ta thắp thêm nến hay không, dù sao cũng là cậu ta và Thai Nhất Thành đi mua nến, trường học chỉ cho bọn họ dùng một ngọn, số nến dư còn lại đều do Thai Nhất Thành cất giữ, nếu không phải do mình bày trò đốt lửa thì cũng chỉ có thể là người còn lại giở trò quỷ mà thôi.
Mà Thai Nhất Thành sau khi tỉnh dậy cũng ngẩn cả ra, mức độ há hốc không thua gì Du Kim Hải, bọn họ ở bên này luống cuống dập lửa, cửa lều vải phía kia bỗng bị kéo ra, Thẩm Thu Kích cầm bình chữa cháy chui vào, hét lên “Tránh ra” rồi phun vòi dập lửa.
Một trận lửa nhỏ cứ vậy mà tắt mất.
Trong lều lần nữa chìm vào bóng tối, Du Kim Hải bật đèn pin chiếu sáng, kiểm tra trên người có bị bỏng chỗ nào không, liệu tóc có bị trụi thêm sợi nào nữa không, phát hiện không có vấn đề gì lớn mới thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn anh hùng dập lửa Thẩm Thu Kích, không khỏi ngây người.
“Thẩm, Thẩm Thu Kích…” Du Kim Hải lắp bắp gọi tên hắn, ngón tay run rẩy chỉ lên quần áo, “Cái thứ quần áo gì đây?”
Cố Nhung thấy bộ đồ Thẩm Thu Kích mặc cũng không nhịn được mà im lặng.
Mọi người thấy trên người Thẩm Thu Kích thêu ba chữ “Phúc Lộc Thọ” cùng chiếc áo dài màu tía bằng vải gấm cũng không dám nói gì, bởi vì thứ Thẩm Thu Kích đang mặc là áo liệm —— Tức là đồ người chết mặc khi nhập quan.
Nếu không phải thấy Thẩm Thu Kích vẫn còn thở, còn có thể dập lửa giúp bọn họ như người sống, chỉ sợ lúc này Du Kim Hải đã sớm bị dọa chạy té khói sang lều đối diện tìm Diệp Hoa.
Thẩm Thu Kích không trả lời câu hỏi của Du Kim Hải, hắn nâng mắt nhìn Cố Nhung thăm dò, sau khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh tới lạ của cậu, hắn chợt tránh né cái nhìn của Cố Nhung như chột dạ, lấy bừa cái cớ: “Áo ngủ mới của tôi.”
Cả đám: “…”
Thế bệnh gì mà lại đi lấy áo liệm làm áo ngủ???
“Cậu có…” Du Kim Hải định hỏi xem Thẩm Thu Kích có điên không, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại chợt nhớ mình đánh không lại Thẩm Thu Kích, chỉ có thể đổi giọng, “… Có bản lĩnh.”
Nhưng Cố Nhung lại đoán được nguyên nhân vì sao Thẩm Thu kích làm vậy.
Cơ thể cậu không ngừng run rẩy, bàn tay nắm chặt góc chăn, dù giọng nói đã lệch đi, nhưng cậu vẫn cố nở nụ cười: “Lấy lý do không ngủ được đi ra ngoài để thử xem áo ngủ mới có vừa người hay không à?”
“Cố Nhung, anh…” Thẩm Thu Kích muốn giải thích, thế nhưng hắn không biết nên nói sao, vừa thốt ra được ba chữ liền dừng lại.
Cố Nhung rũ mắt không nhìn hắn, nâng tay lên lau mặt.
Dù mọi người không thấy mặt cậu, nhưng thông qua động tác này cũng đoán được hẳn là cậu đang khóc.
Những người còn lại đều nhận ra bầu không khí quỷ dị trong lều, mặc dù không hiểu lý do nhưng không tiện lên tiếng —— Việc Cố Nhung khóc đã xóa bớt nỗi sợ của bọn họ khi thấy Thẩm Thu Kích mặc áo liệm vào lều lúc nửa đêm, thân là mấy cái bóng đèn, gặp mấy đôi yêu nhau cãi vã khiến bọn họ cũng rất xấu hổ.
Cũng may dì quản lý nghe chuyện chạy đến hỏi đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của bọn họ.
Bởi vì gây ra hỏa hoạn nên có vài người bị mắng không kịp vuốt mặt, đồng thời nến lẫn bật lửa đều bị tịch thu, cấm bọn họ có hành vi đốt đồ thắp sáng.
Lều vải của họ đã bị đốt cháy, chỉ có thể đổi sang cái khác.
Sau khi vật lộn một tiếng đồng hồ, cả nhóm mới có thể chui vào lều mới đi ngủ, mà Thẩm Thu Kích cũng đã thay đi chiếc “áo liệm ngủ” ai cũng sợ hãi.
Du Kim Hải không dám mắng Thẩm Thu Kích, chỉ có thể chơi trò bạo lực gia đình, lôi Thai Nhất Thành ra xả giận: “Tại cậu cả đấy, có phải cậu lén thắp thêm nến không hả?”
“Làm gì có! Vả lại bọn mình chỉ mua ba cây nến, tôi đào đâu ra mà thắp mỗi người một ngọn cho các cậu?” Thai Nhất Thành kêu oan, “Hơn nữa cả ba cây nến kia đều bị dì quản lý thu hết rồi, cậu cũng thấy đấy, tôi vốn không thắp chúng.”
“Thế nến trên đầu chúng ta từ đâu tới?”
Du Kim Hải hỏi xong cũng tự giác nhỏ giọng, bởi vì cậu ta đã hiểu đây là một câu hỏi không có lời giải đáp —— Có một số việc đừng nên biết rõ, có lẽ còn có thể được chăng hay chớ, bởi vì bọn họ sẽ không thể chấp nhận được chân tướng sự việc.
“Đêm nay chúng ta thay phiên nhau gác đi.” Cố Nhung nói, “Tôi canh đầu tiên, Thẩm Thu Kích canh nửa đêm về sáng, nếu có chuyện gì bọn tôi sẽ gọi các cậu dậy.”
Mọi người đều biết Thẩm Thu Kích và Cố Nhung làm vậy vì muốn gạt họ sang một bên, muốn bọn họ tránh mặt, hai người có chuyện muốn nói riêng. Vì vậy không ai câu nệ nữa, đồng ý với lời đề nghị của Cố Nhung, nói với Cố Nhung nếu cả hai không thức nổi nữa thì cứ gọi họ dậy gác đêm.
Cố Nhung đồng ý, sau đó lấy áo khoác ra ngồi ngoài lều với Thẩm Thu Kích.
Nếu không phải hiện tại hai người kia đang tỏa ra bầu không khí “chiến tranh lạnh”, bọn họ còn tưởng cả hai sắp đi ngắm trăng sao, hẹn hò lãng mạn cũng nên.
Mà sau khi ngồi xuống, Cố Nhung không lên tiếng nói chuyện ngay, Thẩm Thu Kích cũng im lặng, mãi tới khi trong lều vang lên tiếng thở đều đều kéo dài, Thẩm Thu Kích mới chủ động xin lỗi Cố Nhung: “Bé cưng, anh xin lỗi.”
Cố Nhung không nhìn hắn, lạnh nhạt nhìn phía trước nói: “Thế anh nói xem anh sai ở đâu.”
Thẩm Thu Kích ngoan ngoãn nhận sai: “Anh không nên lấy mình ra mạo hiểm, còn lừa em.”
Giọng nói của Cố Nhung vẫn bình đạm như cũ, nhưng hốc mắt dần đỏ lên: “Anh luôn dặn em phải yêu quý bản thân, còn bảo em yêu mạng sống của mình như anh, kết quả anh thì sao? Đồ chó tiêu chuẩn kép.”
Áo liệm là thứ chỉ dành cho người chết, người sống không được mặc bừa, một trong những cách để chiêu quỷ chính là mặc áo liệm nằm trong quan tài, đồng nghĩa với việc cách này rất dễ gọi quỷ tụ tà.
Vì vậy trong dân gian thường lưu truyền một phong tục nhỏ tương tự như cõng bệnh, đó chính là tổ chức đám tang giả cho người sắp chết, bỏ thật nhiều tiền mời một người bằng lòng mặc áo liệm nhập quan thay người kia, vào núi ngủ một đêm.
Nếu người ngủ thay may mắn thì sẽ xuống núi bình an vô sự, nếu không may sẽ bị âm sai tưởng nhầm là người chết mà câu mất hồn phách, thật sự chết đi, còn người chết giả dù thế nào cũng đều có thể qua mắt âm sai, sống thêm được một thời gian nữa.
Vì vậy ngay khi thấy Thẩm Thu Kích mặc áo liệm xuất hiện trong lều, Cố Nhung đã hiểu ra ngay.
Thẩm Thu Kích đang dùng bản thân làm mồi câu, dẫn dụ Bùi Vũ rơi vào bẫy.
Bùi Vũ cần một kẻ chết thay, Thẩm Thu Kích đóng giả kẻ chết thay, nếu Bùi Vũ thật sự bị mắc lừa, gã sẽ bị hắn tóm lấy “siêu độ” ngay tại chỗ.
Cố Nhung biết Thẩm Thu Kích có bản lĩnh, nhưng ai dám cam đoan loại chuyện này không mang lại rủi ro?
Nếu Thẩm Thu Kích không đánh lại Bùi Vũ đã hóa thành lệ quỷ, vậy chắc chắn… hắn sẽ gặp chuyện.
Thẩm Thu Kích nghe Cố Nhung chất vấn lại càng chột dạ, mà từng lời nghẹn ngào của Cố Nhung càng khiến hắn vô cùng khó chịu, trái tim như bị bàn tay nắm lấy, chà đạp tới đau đớn.
Hắn nhỏ giọng xin lỗi Cố Nhung: “Ừ ừ ừ, anh là chó, là đồ tiêu chuẩn kép… Sau này anh sẽ không làm thế nữa.”
“Anh làm mồi nhử thì có ích gì? Anh thấy gã có mắc câu không?” Cố Nhung càng nghĩ càng giận, còn rất ấm ức, “Cuối cùng vẫn là em xui xẻo, cháy mất mấy ngọn tóc.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn mấy ngọn nến cháy đêm nay là do Bùi Vũ đốt.
Hơn nữa một kẻ chết thay không đủ thỏa mãn gã, cho nên đốt luôn tám ngọn, muốn kéo cả lều chết đi.
Thẩm Thu Kích cũng rất bất đắc dĩ —— Thật ra mặc áo liệm giả làm kẻ chết thay là cách duy nhất hắn có thể ra tay tóm gọn Bùi Vũ. Hắn quyết định không nói cho Cố Nhung vì biết Cố Nhung sẽ không đồng ý, hắn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, chỉ sợ khi mình không ở bên cạnh, Bùi Vũ sẽ chớp lấy thời cơ theo dõi nhóm Cố Nhung, thậm chí còn gọi Kim Đồng Ngọc Nữ đến gác đêm, nếu có tình huống khẩn cấp thì phải gọi Cố Nhung dậy ngay, sau đó đến mật báo cho hắn.
Thế nhưng hắn không ngờ rằng cơ thể bách tà bất xâm của hắn lại trở thành rào cản, dù hắn mặc đồ liệm nằm sẵn trong quan tài, mang danh kẻ chết thay cũng không hấp dẫn bằng Cố Nhung đã có bùa phòng thân.
Thẩm Thu Kích cũng biết cách tốt nhất là để Cố Nhung đi làm mồi, nhưng…
“Anh không muốn để em mạo hiểm.” Thẩm Thu Kích nhích lại gần Cố Nhung, muốn kéo lấy tay cậu. Kết quả bị Cố Nhung đập một cái, thanh niên còn đang giận, nức nở nói: “Em thấy anh mới là người ức hiếp em thì có, anh biết, biết nếu anh gặp chuyện…”
Chắc chắn em sẽ chọn tự sát để quay về cứu anh.
Cố Nhung không sợ chết, chỉ là sau khi trải qua lần chơi bút tiên, cậu mới phát hiện không phải cứ chết đi sống lại là có thể cứu vãn được mọi thứ. Cậu không thể chọn thời gian sống lại, Cố Nhung sợ dù mình chết bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể quay lại khoảng thời gian trước khi Thẩm Thu Kích chết —— Đó mới là chuyện cậu sợ nhất.
“Anh cũng vậy.” Thẩm Thu Kích rũ mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không muốn để em mạo hiểm dù chỉ một chút.”
“Đáng lẽ em mới phải làm mồi nhử.” Cố Nhung nghe vậy mới chịu quay lại nhìn Thẩm Thu Kích, “Anh nhất định sẽ không để em gặp chuyện đâu, đúng không?”
Thẩm Thu Kích cau mày, không chịu đồng ý: “Mồi nhử này có thể là những người khác, nhưng em thì không được, anh thấy Du Kim Hải cũng không tệ.”
“Không tệ cái đầu anh.” Cố Nhung giận quá hóa cười, “Đêm nay người đầu tiên Bùi Vũ tìm đến là em.”
Dù gặp phải loại ma nào, Cố Nhung đều là người đứng mũi chịu sào.
“Không thể kéo dài thêm được nữa, bây giờ trời còn chưa sáng, chúng ta vẫn còn cơ hội.” Cố Nhung hít sâu một hơi, nắm chặt tay Thẩm Thu Kích, “Anh biết em là người thích hợp nhất mà, đêm nay Bùi Vũ đã đốt tám ngọn nến.”
Nếu đêm nay Cố Nhung không được Kim Đồng Ngọc Nữ đánh thức, có lẽ ngày mai trừ Thẩm Thu Kích ra, cả lều đều sẽ chết, mà cách chết là hít khí độc ngạt thở, người co rút khô hoắm như que củi, còn nguyên nhân chết là vì lửa rút hết không khí.
Cũng giống như Bùi Vũ bị quỷ nước bắt làm kẻ chết thay, rõ ràng cơ thể có những đặc điểm của người chết đuối, nhưng nguyên nhân chết lại là do hít ma túy quá liều —— Quy tắc bắt kẻ chết thay chính là nguyên nhân của người chết trước sẽ là cách chết của người sau.
Nếu như bọn họ chết thật, nhóm Du Kim Hải, Thai Nhất Thành đều sẽ biến thành lệ quỷ, tiếp tục lảng vảng ở nhân gian tìm người chết thay tiếp theo.
Còn có Kỷ Diệu và Tần Siêu hiện không rõ sống chết ở bệnh viện.
Cố Nhung chỉ hi vọng hai người kia không sao, bằng không… Bọn họ sẽ phải đề phòng không chỉ một con quỷ dữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.