Cố Nhung vẫn cảm thấy chuyện mình có thể sống lại vô hạn trông thì như một loại siêu năng lực, trên thực tế là một loại nguyền rủa đối với cậu, bởi vì theo mỗi lần sống lại vô hạn thì còn có sự đau khổ và tuyệt vọng khi giãy dụa giữa lằn ranh sống chết.
Nhưng về sau cậu lại vì chuyện này mà quen được với Thẩm Thu Kích, thậm chí là… có mối quan hệ khá thân thiết, Cố Nhung cảm thấy đúng như cổ nhân nói: Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Có lẽ thể chất này của mình còn có tác dụng khác không chừng?
“Có rất nhiều cách mở mắt âm dương, cách ít nguy hiểm cũng có, chúng ta có thể nghĩ cách khác.”
Thẩm Thu Kích thấy sau khi mình từ chối Cố Nhung, thanh niên lập tức rũ mắt im lặng, còn tưởng Cố Nhung đang buồn thay cho Tô Hồng Dứu và Sở Đãi, cau mày nói: “Dù dùng lá liễu lau mắt sẽ tổn hại âm đức, nhưng anh thấy với chấp niệm của Tô Hồng Dứu, có lẽ cô ấy cũng sẽ bằng lòng ——
“Không cần.” Cố Nhung bỗng ngẩng đầu nhìn sau lưng Tô Hồng Dứu, “Thẩm Thu Kích, cậu có nhớ người đàn ông áo đen mà chúng ta gặp vào đêm Đinh Mạn Quả và Đường Tư Tư gặp quỷ trong phòng 714 không? Trước kia tôi luôn nghĩ anh ta là bảo vệ khách sạn, bây giờ cậu còn nhìn thấy anh ta không? Ở ngay sau lưng Tô Hồng Dứu ấy.”
“Không thấy.” Khuôn mặt Thẩm Thu Kích lạnh đi, “Em nhìn thấy à.”
Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng Thẩm Thu Kích lại nói bằng câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-toi-lai-bi-ep-song-lai/1161220/quyen-3-chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.