“Cố Nhung……”
“Cố Nhung……”
“Cố Nhung ——!!!”
Nó cứ gọi tên Cố Nhung mãi, như cái cách Cố Nhung vừa gọi Thẩm Thu Kích vậy, sau khi không nghe được lời đáp thì bắt đầu lớn giọng, thậm chí về sau còn biến thành âm thanh điên cuồng hét lớn.
Hơn nữa Cố Nhung cũng nhanh chóng nghe ra, tiếng gào thét này đến từ ô cửa sổ sau lưng cậu.
Kết hợp với tiếng gõ “Rầm rầm” đánh thức cậu thì có thể thấy có người gõ cửa sổ phòng cậu, mong cậu có thể mở cửa sổ ra, kết quả Cố Nhung không mở cho nó, thứ này bắt đầu thẹn quá hóa giận mà gào lên.
Cố Nhung im lặng vài giây, nhanh chóng quyết định kéo chăn lại che đầu, giấu cả người mình vào trong chăn —— có lẽ đây là phản ứng theo bản năng khi người ta nằm trên giường đối mặt với nỗi sợ hãi kéo đến.
Nói cũng kỳ lạ, sau khi Cố Nhung kéo chăn che đầu thì tiếng gọi ầm ĩ kia lập tức biến mất, cậu chỉ nghe thấy một tiếng “Ting ——” vang lên.
Nhưng trái tim của Cố Nhung vẫn căng thẳng không thôi, cậu vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao phòng bệnh này lại lạnh như vậy? Rõ ràng bây giờ không phải là mùa đông, vừa rồi cũng không cảm thấy lạnh lắm, trừ điều này ra, Cố Nhung còn cảm giác có người đang kéo giường của cậu.
Mỗi giường bệnh trong bệnh viện đều có thể di động, đây là để tiện cho các bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh ra vào phòng phẫu thuật.
Nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm, ai lại đi kéo giường bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-toi-lai-bi-ep-song-lai/1161169/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.