Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11
Chương sau
6. Tôi quên mất. Anh rất tự tin. Tôi cho anh một ánh mắt xem thường, kéo đứa nhỏ đi về phía trước. Anh nhanh chóng đuổi theo sau, nhưng anh không nói gì nữa mà im lặng suốt cả đoạn đường. Lúc đến siêu thị, hai người bọn họ hoàn toàn không có ý định rời đi, thế là tôi đành phải tiếp tục kéo đứa nhỏ. Vào trung tâm thương mại, đứa nhỏ như một chú ngựa hoang thoát cương, chạy về phía một khu vui chơi, tôi không kéo nổi. Tôi đi qua đó, dòng chữ “Cuộc thi hát bài Chiến binh cô độc” trên banner vô cùng nổi bật khiến tôi đau cả mắt. Chiến binh cô độc, Chiến binh cô độc, lại là Chiến binh cô độc, sao tôi lại không chạy thoát được thế này! “Chị Chiến binh cô độc, chị đi lên hát đi, chị hát hay lắm.” Đứa nhỏ kéo tay tôi đi về phía sân khấu. Lý trí và da mặt của tôi nói với tôi rằng tôi nhất định không được đi lên, nếu đi lên, tôi xong đời là cái chắc. “Lên đi, lên đi mà!” Tôi thật sự hết cách, nhìn Thẩm Túy với ánh mắt cầu xin. Anh mỉm cười, đi tới bỏ thêm dầu vào lửa: “Em hát được thật mà.” Được cái quần què! Nếu không phải ở đây đông người, hơn nữa tôi còn thích anh, tôi thật sự muốn đánh cho anh một trận tơi bời. “Không phải anh bảo em đừng hát nữa à? Em nghe lời anh thế còn gì?” Trong giọng nói của tôi mang theo một chút tủi thân. Thẩm Túy nghe xong, trong mắt bỗng hiện lên ý cười nhàn nhạt, sau đó ngồi xổm xuống nói với đứa nhỏ: “Cô không muốn hát, đừng làm người ta khó xử.” Đứa nhỏ nghe vậy thì xụ mặt: “Nhưng phần thưởng là một con Ultraman, cháu muốn.” Trẻ con thật sự không có sức chống cự trước Ultraman. Tôi thấy đứa nhỏ sắp khóc tới nơi, có hơi không đành lòng, vì thế cân nhắc một lúc, mỉm cười nói với Thẩm Túy: “Hay là anh lên hát đi?” Ánh mắt của Thẩm Túy như thể muốn g.i.ế.t c.h.ế.t tôi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11
Chương sau