Chương trước
Chương sau
8.

Bạn chung của chúng tôi còn bình luận một câu: [Đã ngửi được mùi chua rồi đấy.]

Giác quan thứ sáu của tôi nói với tôi rằng.

Không ổn.

Anh không ổn.

Một suy nghĩ lặng lẽ xuất hiện trong đầu, tôi bỗng cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Không lẽ nào lại đen như vậy đấy chứ?

Mối tình đầu của tôi còn chưa bắt đầu đã phải kết thúc rồi sao?

Tôi càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, dứt khoát nằm xuống đi ngủ.

Ai mà biết rằng trong mơ tràn ngập bóng dáng của Thẩm Túy.

Anh ôm một cô gái giới thiệu với tôi rằng đây là bạn gái của anh, tôi la hét trong mơ, giống như một người đàn bà đanh đá. Sau đó tôi bị dọa tới mức tỉnh hẳn, cơn ác mộng này đáng sợ quá.

Không đến mức ấy đâu, Lý Kim Triêu à, không đến mức ấy đâu.

Cho dù anh có bạn gái, mày cũng không thể biến thành người đàn bà đanh đá được!



Tôi cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện mới sáu giờ. Tôi muốn ngủ thêm một giấc nữa, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Đi ra ngoài chạy một vòng, mang theo hai chữ “Thẩm Túy” chạy xuyên qua hai kilomet.

Thôi, bằng bất cứ giá nào.

Thay vì ở đây lo lắng đề phòng, tôi trực tiếp tấn công anh… bạn của anh.

Tôi là người giỏi nói bóng gió nhất.

Vì thế tôi mở khung chat với anh em của anh ra, đi thẳng vào vấn đề: [Thẩm Túy có người mình thích chưa?]

Vài phút sau, anh ấy trả lời: [Sao bỗng nhiên em lại hỏi thế?]

Câu trả lời này tương đương với việc thừa nhận rồi.

[Là ai vậy?]

[Em hỏi cái này làm gì?]

Tôi hỏi cái này làm gì ư?

Sao tôi có thể nói với anh ấy được?

Nói rồi tôi sẽ toang luôn.

[Em định tỏ tình, muốn rủ người tỏ tình cùng.]

[…Tạm biệt.]

Tôi tạm biệt thật.

Tôi có hơi hối hận vì trước đó đã mạnh miệng, kiểu gì chẳng thua, có nhất thiết phải tỏ tình không?

Tôi có loại xúc động muốn vào Bilibili tuyên bố tôi hối hận rồi, nhưng nhìn thấy những cư dân mạng ngày nào cũng ngồi xổm theo dõi mình.

Tôi không xuống tay được.

Thôi.



C.h.ế.t thì c.h.ế.t vậy.

Kiểu người có phẩm chất vì người quên mình như tôi chắc chắn sẽ tỏa sáng trong video BE của Bilibili.

Lúc tôi đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện tỏ tình, những chuyện khó chịu lần lượt xảy ra.

Bạn tôi ồn ào đòi ly hôn.

Chính là người bạn tôi đã khuyên can hơn một trăm lần trước kia.

Tôi không muốn quan tâm nữa, nhưng tôi thật sự không chịu nổi việc cô ấy khóc lóc tới mức c.h.ế.t đi sống lại trong điện thoại, đành phải tới nhà cô ấy xem tình hình.

Lúc tôi tới, là Thẩm Túy mở cửa cho tôi.

Tôi thấy anh ngẩn ra, anh cũng không ngờ người tới là tôi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tôi đang định lên tiếng, Lương Tĩnh Tĩnh đã chạy ra khóc lóc với tôi.

Tôi cố gắng không nhìn Thẩm Túy nữa, đi vào nhà. Trong gạt tàn thuốc trên bàn trà có rất nhiều tàn thuốc, chồng của Lương Tĩnh Tĩnh còn đang hút thuốc.

“Anh ta ngoại tình.” Lăng Tĩnh Tĩnh ngồi trên ghế, chôn đầu khóc.

Tôi đứng một bên không biết nên nói cái gì.

Tôi cảm thấy nếu tôi khuyên cô ấy ly hôn, cuối cùng cô ấy cũng sẽ không nghe lời tôi.

Trước đây khi hai người bọn họ chưa kết hôn, đằng trai mập mờ với người khác, tôi đã bảo cô ấy chia tay.

Cô ấy cố gắng được một tuần, đối phương nói vài lời ba hoa chích chòe, hai người lại làm hòa.

Sau khi hai người bọn họ kết hôn, tôi quyết định không xen vào chuyện của bọn họ nữa.

Tôi không phải nhà giảng hòa, tôi không khuyên cô ấy được. Cô ấy có người nhà và những người bạn khác, thêm tôi cũng chẳng có gì khác biệt, mà thiếu tôi cũng chẳng sao.

Tôi gọi điện cho phù dâu của cô ấy tới, trước khi đi, Thẩm Túy kéo tôi lại: “Anh đưa em về.”

Chúng tôi sóng vai nhau đi xuống dưới tầng, trong bóng đêm, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu.

“Anh cho rằng em sẽ hùng hồn khuyên cô ấy ly hôn.”

Trước đây, có lẽ tôi sẽ làm như vậy.

“Em từng khuyên rồi, nhưng không có tác dụng.”

Việc tôi uống say trong hôn lễ của cô ấy đã chứng minh rằng tôi xem cô ấy là người bạn rất thân rất thân, tôi thấy không cam lòng cho cô ấy.

Nhưng tỉnh rượu rồi, người cũng nên tỉnh táo lại thôi.

Thẩm Túy không nói gì cả, đi đến chỗ đậu xe, anh bỗng nhiên dừng lại, nhìn thẳng về phía tôi: “Bao giờ em tỏ tình?”

Sự nghiêm túc bất ngờ của anh đem lại cho tôi một loại ảo giác.

Ảo giác anh thích tôi.

Nhưng tôi vẫn chưa đến mức xem ảo giác là thật.

Tôi mỉm cười, nói với giọng điệu bông đùa: “Sao nào, anh muốn tỏ tình cùng em à?”

Anh không lên tiếng, vẫn nhìn tôi chằm chằm như trước.

Một phút sau, anh cũng bật cười.

“Tới khi em tỏ tình xong, có thể làm mẫu cho anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.