Chương trước
Chương sau
Những chuyện ngoài ý muốn mà Tô Ngự tưởng tượng đã không xảy ra, cậu và Tống Quân Ngật đã thành công lĩnh chứng.

Hai cuốn sổ đỏ cực kỳ đẹp, đây là chứng nhận đẹp nhất mà cậu từng thấy. Cậu thích tới mức cứ cầm nhìn chăm chú mãi, như thể không nhìn nữa là nó sẽ biến mất vậy.

Bước ra khỏi đại sảnh Cục Dân Chính, khóe miệng cậu vẫn đang mỉm cười.

Tống Quân Ngật ôm chặt cậu, sợ cậu đi đường không để ý rồi va vào đâu đó.

Mãi đến khi lên xe, cậu mới nhớ phải đăng lên vòng bạn bè!

Cậu rút tay ra khỏi tay Tống Quân Ngật và cầm điện thoại lên.

Tống Quân Ngật cảm thấy tay mình trống rỗng, rồi thấy Tô Ngự điện thoại lên, nhìn cuốn sổ đỏ vài lần rồi quay người lại gần anh: “Anh cũng cầm đi.”

Anh cầm một cuốn sổ màu đỏ và tiến lại gần chỗ Tô Ngự đang cầm.

Tiếng chụp ảnh click vang lên.

Chụp ảnh xong, Tô Ngự cẩn thận cất cuốn sổ đỏ đi.

Cậu muốn đăng lên vòng bạn bè.

–Chúc mừng sinh nhật bản thân và chúc mừng tân hôn vui vẻ [ngượng ngùng.jpg]

Một bài đăng xuất hiện trong vòng bạn bè của Tô Ngự.

Tống Quân Ngật cũng mở vòng bạn bè ra, thấy bài đăng của Tô Ngự, lập tức ấn like cho cậu.

Sau đó anh cũng đăng bài.

Bàn tay đang gõ phím của Tống Quân Ngật dừng lại, ánh mắt dịu đi khi nghĩ đến điều gì đó.

Thích ăn cá: Chúc bé cưng sinh nhật vui vẻ, tân hôn vui vẻ.

Vòng bạn bè của Tô Ngự vừa thấy bài đăng đã có rất nhiều like, nhưng Wechat của Tống Quân Ngật lại chẳng có mấy người bạn, nên người like chỉ có Tô Ngự cùng ba Ngôn.

Tống Quân Ngật thấy chỉ có hai lượt thích, lần đầu tiên cảm thấy bất mãn.

Anh bấm vào giao diện chat với ba Ngôn, trong đó chỉ có vài lời chào hỏi Tống Quân Ngật, nhưng Tống Quân Ngật gần như không bao giờ trả lời.

Câu cuối cùng mà ba Ngôn nhắn là có khá nhiều người muốn thêm bạn với anh, hỏi anh xem có thể không.

Ngón tay thon dài của Tống Quân Ngật gõ trên bàn phím điện thoại.

Thích ăn cá: [Chỉ trong hôm nay.]

Lúc nhận được tin nhắn của Tống Quân Ngật, ba Ngôn còn nghĩ mắt mình có vấn đề rồi, Tống Quân Ngật mà lại gửi tin nhắn cho ông á!?

Nhìn lại những lời này, lại nhìn câu hỏi mình đã hỏi đằng trước, ông lập tức cảm thấy như muốn tăng huyết áp.

Ông thận trọng hỏi.

[Ý ngài là có thể forward WeChat của ngài cho người khác sao?]



Thích ăn cá: [Ừm.]

Ba Ngôn thực sự cảm thấy huyết áp đã tăng lên rồi.

Ông lớn lạnh lùng đã nói gì thế này?? Anh ta đồng ý để người khác thêm WeChat của mình sao? Là anh ta đang mơ hay ông đang mơ vậy?

Ba Ngôn cảm thấy khó mà tin nổi, thậm chí ông còn nghi ngờ tài khoản của Tống Quân Ngật đã bị hack.

Nhưng bất kể có phải mơ hay không thì ông cũng nên vui mừng vì ông chủ lớn đã gật đầu mới đúng. Dạo này ai cũng cho rằng ông keo kiệt, không chịu đưa WeChat của vị kia cho họ, ai biết ông cũng cần phải có sự đồng ý của người ta chứ?

Sau khi nhận được sự đồng ý của Tống Quân Ngật, ba Ngôn lập tức đẩy tài khoản WeChat của ông chủ lớn vào nhóm bạn bè thân thiết của mình, đồng thời dặn họ đừng lan truyền và chỉ có thể thêm vào ngày hôm nay.

Nhóm gần như bùng nổ.

Ban đầu họ rất bối rối khi thấy ba Ngôn đẩy vào nhóm, nhưng ai ngờ đó hóa ra là tài khoản WeChat của ông lớn kia.

Nickname của anh ta là Thích ăn cá, hình như ông lớn này rất thích ăn cá, nếu có cơ hội sẽ mua vài con cá ngon gửi cho anh ta!

Họ hưng phấn, cẩn thận quan sát từng ngóc ngách trong tài khoản WeChat của Tống Quân Ngật, rồi thấy hình đại diện là một chàng trai trẻ, trông quen lắm…

Là cái cậu họ Tô kia!!

Họ gần như đứng hình, mua đất giá 3 tỷ, còn để người ta làm ảnh đại diện, có vẻ như thực sự đặt người ta ở đầu tim rồi!

Khi nghĩ đến nhà họ Tô, họ chỉ có thể tiếc nuối, nhà họ Tô đúng là đã ném một cây rụng tiền đi rồi.

Họ bấm vào danh thiếp và xem đi xem lại các thông tin xác minh trước khi đăng ký để được thêm vào.

Gửi yêu cầu không lâu thì bên kia đồng ý, nhanh đến mức họ nghi ngờ là tài khoản giả.

Sau khi thêm WeChat, họ gửi tin nhắn nhưng không nhận được phản hồi. Lúc này mới cảm thấy đúng là ông lớn kia rồi.

Chỉ có ông lớn đó mới không thèm để ý tới họ, chứ nếu giả mạo thì kiểu gì chả muốn qua lại.

Họ thấy yên tâm hơn, còn vui mừng vì nhận được WeChat của người ta.

Một thói quen khiến họ chen chân vào vòng bạn bè của ông lớn.

Một bài đăng được đăng cách đây chưa đầy một giờ khiến họ gần như bị sốc.

–Giấy đăng ký kết hôn!!

Ai? Ai kết hôn cơ?

Họ kinh hãi nhìn bức ảnh vị kia đăng lên, đứa trẻ nhà họ Tô đó…??

Cái gì mới là kinh ngạc? Đây mới chính là kinh ngạc này.

Thấy số lượt thích trên bài đăng của mình bắt đầu tăng lên, Tống Quân Ngật hài lòng cất điện thoại đi.

Cũng không quan tâm đến tâm tình mấy người đó đang phức tạp đến mức nào.

Tô Ngự vẫn đang xem ảnh rồi cười ngốc nghếch, không biết Tống Quân Ngật vừa mới làm cái gì.



Cậu thực sự đã kết hôn với Tống Quân Ngật rồi!

——Ông chủ lớn có thể khiến cả thế giới tài chính rung chuyển chỉ bằng một cái vẫy tay, hôm nay đã lĩnh chứng với một cậu bé!!

Biết tin này xong, ai cũng choáng váng muốn ngất tại chỗ.

Ban đầu, chỉ có một số người bạn của ba Ngôn biết tin này, nhưng họ quá ngạc nhiên nên đã đưa cả cho vợ mình xem, sợ bản thân già cả mắt mờ.

Sau đó các vị phu nhân đều đã biết, phụ nữ thích buôn chuyện, cho nên tin tức lan truyền.

Cuối cùng chẳng biết đã lan truyền thành cái gì nữa.

Khi tin này đến tai ba Ngôn thì mọi chuyện đã thay đổi.

“Tôi nghe nói có một ông chủ rất quyền lực, chắc khoảng năm sáu mươi tuổi, đã bỏ rơi người vợ tào khang rồi lĩnh chứng với một cậu trai trẻ.”

Ba Ngôn nghe thế còn chửi bới ké vài câu.

“Không biết là có thực lực thật hay giả mà lại có thể làm ra chuyện như vậy nữa.”

Nghe ba Ngôn nói xong, mẹ Ngôn thở dài: “Mình nghĩ liệu đó có thể chỉ là tin đồn thôi không?”

“Tin đồn? Tin đồn gì? Mình không biết câu không có lửa thì sao có khói à? Riêng cái loại đấy thì phải để tất cả mọi người biết hắn làm cái việc xấu hổ như thế mới được.”

Càng nói, ông càng cảm thấy tức giận.

“Đến người vợ tào khang mà cũng vứt bỏ, không nên làm ăn với loại người này. Mình có biết đó là ai không? Ngôn thị chúng ta sẽ không bao giờ hợp tác với loại người như thế!!”

“Không biết là ai, nhưng nghe nói hắn họ Tống, không phải người thủ đô, nhưng nghe nói là rất có thế lực. Nghe nói các công ty ở thủ đô thấy hắn là đều phải quỳ rạp hết.”

“Lớn lối thế cơ à!?” Ba Ngôn không vui, “Người duy nhất có thể khiến giới nhà giàu ở thủ đô này phải quỳ gối là… ơ khoan, mình bảo họ của người đó là gì cơ?”

Nói được một nửa, ba Ngôn như nghĩ tới điều gì đó, liền nhìn sang vợ mình.

“Họ Tống, sao thế?”

Tống!? Ba Ngôn trợn mắt.

“Tôi nói cho mình biết, loại người này nên bị người khác tẩy chay. Hắn quá kiêu ngạo, nhân phẩm cũng không ra gì.”

Mẹ Ngôn tức giận nói, là phụ nữ, bà ghét nhất loại người này!

“Không… Tôi nghĩ chúng ta không cần phải tẩy chay vậy đâu…” Vẻ mặt ba Ngôn phức tạp.

“Không tẩy chay? Vừa rồi không phải mình còn mắng hắn sao? Chẳng lẽ mình đồng tình với cái loại người này sao?”

“… Tôi nghĩ đó là tin đồn thôi.”

“Tin đồn gì? Không có lửa thì sao có khói. Chẳng phải mình đã nói thế sao?”

Ba Ngôn chột dạ: “Tôi cảm thấy chúng ta không thể cứ vậy mà kết tội người ta được…”

Thực ra ba Ngôn đang khổ lắm đây, ai biết được người đàn ông năm sáu mươi tuổi trong truyền thuyết lại là nhân vật lớn kia chứ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.