Ngồi trong xe, Tô Ngự nhìn Tống Quân Ngật, ánh mắt có hơi bối rối khi nhớ lại chuyện vừa rồi, “Hay là từ giờ anh cứ ở nhà chờ em thôi nhé.”
Tống Quân Ngật hơi nheo mắt lại: “Không thích anh à?”
“Không, không!” Tô Ngự vội vàng giải thích: “Em sợ có quá nhiều người nhớ thương anh.”
Vừa rồi cậu thực sự giận điên lên.
Tống Quân Ngật đến gần Tô Ngự, dùng giọng rất nhẹ nói: “Lần sau ngoại trừ em, anh sẽ không mở cửa sổ cho ai hết.”
Anh muốn đi đón Tô Ngự, là do anh tự nguyện, hơn nữa còn rất thích thú.
Bên tai Tô Ngự vang lên giọng nói của Tống Quân Ngật, giọng điệu nhẹ nhàng nghe rất có ý tán tỉnh, đó cũng là giọng nói khiến cậu không thể chịu nổi nhất. Tống Quân Ngật nói bằng giọng điệu này thực sự là rất… Tô Ngự cảm thấy trong lòng căng đầy.
Ánh mắt Tống Quân Ngật thẳng thắn đến mức khiến trong lòng cậu ngứa ngáy. Cậu né tránh ánh mắt anh, khẽ nói: “Vậy, sau này anh đỗ xe xa chút, tan học em sẽ chạy tới tìm anh.”
“Được.” Giọng Tống Quân Ngật hơi trầm xuống.
Nhà họ Tô.
Tô Chấn phong trần mệt mỏi, trở về từ thủ đô.
Người hầu ở bên cạnh bước tới cầm lấy chiếc áo khoác mà ông ta cởi ra.
Trần Thanh Nghiên đi xuống cầu thang, mỉm cười nhìn Tô Chấn vừa trở lại: “Mình về rồi à?”
Tô Chấn gật đầu: “Ừm, về nhà hai hôm.”
Sau khi Trần Thanh Nghiên đi xuống liền nhận áo khoác từ tay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-tieu-tien-chua-/3320285/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.