Hồi lâu sau, Thừa tướng rốt cuộc cũng nín khóc, bắt đầu lật lại nợ cũ quở trách Hoàng đế, tính từ một năm trước trở đi, từ lần đầu tiên hắn làm cho hậu huyệt Thừa tướng như muốn nứt ra.
Dưới mông lại tiếp tục đưa đẩy, Hoàng đế vừa gật đầu nhận lỗi vừa ôm Thừa tướng, liên tục thăm dò tìm kiếm một điểm nào đó trong thành ruột.
Chờ đụng phải chỗ kia, Thừa tướng vốn đang cắn môi đỏ bừng lại bắt đầu rên khẽ, trong mắt nổi lên sương mù, nước mắt lại tràn ra lần nữa.
Sau đó toàn thân nhanh chóng căng cứng, trên đỉnh tiết ra dịch trắng. Hai chân dài kẹp chặt eo Hoàng đế cũng yếu ớt trượt xuống.
Hoàng đế lại xốc y lên rồi tiếp tục đâm vào rút ra, đến khi Thừa tướng khàn giọng xin tha mới trút hết tinh dịch cho Thừa tướng.
Hoàng đế sửa lại vạt áo nhăn nhúm của Thừa tướng, để y kẹp chân giữ lại tinh dịch theo hắn về cung Lâm Giang.
Hai chân Thừa tướng run rẩy, không cho Hoàng đế cõng vì sợ tinh dịch từ trong huyệt chảy xuống đất, ngày hôm sau các cung nhân sẽ phát hiện ra nó dẫn thẳng vào cung Lâm Giang, kiểu gì cũng biết do Thừa tướng làm chảy ra.
Hoàng đế vội nói, "Trẫm bế ngươi."
Lúc này Thừa tướng mới đáp ứng, vùi đầu trong ngực Hoàng đế, đi qua cổng cung Lâm Giang nghe thấy Hoàng đế dặn dò cung nhân cũng không dám ngẩng đầu lên, chất lỏng trong huyệt tràn ra dính ướt cả áo.
Y nhéo cái lưng rắn rỏi của Hoàng đế ra hiệu cho hắn đừng nói nữa, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-thua-tuong-cung-muon-dap-dau-vao-cot/1731932/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.