Cố nén nỗi uất ức giấu xuống tận đáy lòng, đồng tiền nằm gọn trong tay cũng chỉ được xem như một thứ trao đổi cho hành động cô đêm qua. 
Anh lạnh nhạt thắt lên chiếc cà vạt xám đen, đến ánh nhìn còn chẳng hướng về phía cô đang không ngừng run rẩy trên giường. 
" Hàng tháng tôi sẽ gửi tiền cho gia đình cô để lo học phí. " 
" Lần sau không cần cất công tới tận đây nữa." 
Nghĩ lại hàng loạt động tác làm tổn hại đến thân thể mình tới nỗi bầm tím, cô nào muốn lên xe trở về. Hàn Hoa Nguyệt chưa biết chừng sẽ lại dày vò cô tới chết, giọng điệu chanh chua quát tháo mỗi khi cô ngừng làm việc cứ văng vẳng truyền đến bên tai. 
Rùng mình vì sợ hãi, Lệ Đào bấu chặt tấm ga giường đăm đăm nhìn anh, hít lấy hơi thật sâu, dùng hết sự can đảm để van xin mong anh cho phép ở lại. 
" Xin đừng đuổi tôi về! Tôi có thể làm mọi thứ anh yêu cầu...làm ơn hãy cho tôi ở lại. " 
Chi Sơ không quan tâm nhiều đến vậy, trực tiếp cho gọi trợ lý đưa cô ra ngoài. 
Mặc cho cô cầu xin đến thế nào anh cũng làm ngơ, đầu cúi chặt vào công việc. 
Quả nhiên trận đòn roi trực chờ sẵn nhân lúc cô trở về, cái tát đau điếng giáng xuống thẳng mặt, mạnh đến mức khiến cô ngã khuỵa. Cô nằm co rúm lại lên cơn đau bụng truyền tới chẳng thể ngóc đầu lên được. 
Ả đàn bà đáng tuổi mẹ cô lại càng được nước lấn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-thieu-phu-nhan-lai-muon-ly-hon/2618956/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.