Tên tuổi của Lâm Thanh Gia quá ghê gớm. Cho dù là Tạ Niệm, Nguyệt Phất Y của giới cổ võ, hay là Mộng Thanh Tuyết, Phục Trầm c1ủa giới cổ y tiếng tăm cũng không thể vang dội bằng cô ta được. Song, bàn về y thuật thì thật ra cô ta thua Mộng Thanh Tuyết0 một chút. Bàn về cổ võ thì lại yếu hơn Tạ Niệm và Nguyệt Phất Y. Dù gì cô ta cũng song tu cổ y cổ võ, phân chia tinh lực có1 hạn, cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, hãy còn rất trẻ. Thường ngày thời gian cô ta ở nhà họ Lâm không nhiều, phần lớn2 thời gian đều bôn ba bên ngoài. Cho dù địa vị ra sao, chỉ cần cô ta gặp được là sẽ cứu. Vì vậy những người khác cũng bằng l6òng giúp đỡ cô ta. “Quen biết với tiểu thư Thanh Gia à?” Phương đường chủ cau mày, sau khi ngẫm nghĩ, ông ta gõ xuống9 bàn: “Được, tôi hiểu rồi.” Quen biết với Lâm Thanh Gia đồng nghĩa với việc sau lưng có nhiều chỗ dựa. Dù sao khả năng luyện thuốc của Doanh Tử Khâm và Lục Hủ thật sự chẳng hơn kém bao nhiêu, chọn Lục Hủ cũng không hề thiệt. Nghĩ đến đây, Phương đường chủ đặt báo cáo kết quả của Doanh Tử Khâm xuống, cầm của Lục Hủ lên sai người mang đến Thiên Y môn. Lục Hủ năm nay hai mươi ba tuổi, lại là nam, có thể luyện ra được Sinh Huyết đan có tỉ lệ sử dụng gần đạt 60% chứng tỏ trình độ luyện chế thuốc không hề thấp. Sau khi nhận được báo cáo của Đan Minh, Thiên Y môn cũng lập tức gửi văn kiện xuống. Chẳng mấy chốc Lục Hủ đã nhận được lệnh bài đệ tử ngoại môn và giấy chứng minh thân phận, anh ta vui mừng khôn xiết bèn đến nhà họ Lâm cảm ơn Lâm Thanh Gia. “Tiểu thư Thanh Gia, Lục mỗ cảm kích không thôi.” “Làm sao thế?” Lâm Thanh Gia phủi tay, có chút nghi ngờ. “Nhờ phúc của tiểu thư Thanh Gia, tôi đã được vào Thiên Y môn.” Lục Hủ rất cung kính: “Phương đường chủ nể tình tôi có quen biết với tiểu thư Thanh Gia nên mới giới thiệu cho tôi vào Thiên Y môn.” Khi đó, lúc tham gia khảo hạch, anh ta đã chú ý đến Doanh Tử Khâm rồi. Vẻ ngoài thật sự khiến người khác phải cảm thán nhưng khả năng khống chế độ lửa và lực gió của cô gái mới thật sự khiến Lục Hủ thấy kinh ngạc từ tận sâu trong lòng. Vốn dĩ, anh ta rất tự tin người được chọn vào Thiên Y môn chắc chắn sẽ là anh ta. Nhưng sau đó, anh ta không dám chắc chắn nữa, chỉ đành nhờ quản sự đi báo cho Phương đường chủ biết, đồng thời đưa ra bằng chứng chứng minh anh ta có quen biết với Lâm Thanh Gia thôi. Động tác của Lâm Thanh Gia khựng lại, lần đầu tiên gương mặt cô ta toát lên vẻ tức giận, giọng nói cũng lạnh xuống: “Ai cho phép anh mượn tên tuổi của tôi để làm việc?” Lục Hủ không ngờ Lâm Thanh Gia sẽ tức giận, anh ta đứng ngẩn ra ngay tại chỗ, miệng mấp máy: “Tiểu thư Thanh Gia, tôi…”
“Không có lần sau đâu.” Lâm Thanh Gia chẳng thèm để tâm đến, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: “Quản gia, đuổi người này ra, sau này không cho phép người này bước chân vào nhà họ Lâm nữa.” “Cũng nói luôn với những kẻ khác là không được sự cho phép của tôi, không được mượn danh nghĩa của tôi làm việc nữa.” Quản gia nghe lệnh lập tức đuổi Lục Hủ ra. Ông ta mỉm cười, chế giễu đầy xa cách: “Lục tiên sinh à, cậu nên cảm thấy mừng vì tiểu thư Thanh Gia không tính toán nhiều với cậu, nếu không hôm nay cậu có thể bước chân ra khỏi nhà họ Lâm hay không vẫn là một ẩn số đấy.” Đúng là có không ít người quen biết với Lâm Thanh Gia, bởi vì số người cô ta từng cứu rất nhiều. Lục Hủ từng làm trợ thủ cho cô ta nhưng nếu như ai cũng mượn danh nghĩa của cô ta làm việc thì thứ bị ảnh hưởng sẽ là danh tiếng của chính Lâm Thanh Gia. Nói xong, quản gia lại quay về thông báo. Lục Hủ đứng bên ngoài, ánh mặt trời chói mắt. Lúc anh ta chợt bừng tỉnh, lớp mồ hôi lạnh túa ra nơi sống lưng đã ướt đầm cả áo. Nhưng đồng thời, Lục Hủ cũng thở phào một hơi. Quả đúng là Lâm Thanh Gia sẽ không tính toán những chuyện này, anh ta cược đúng rồi. Cho dù như thế nào thì chí ít anh ta cũng đã vào được Thiên Y môn. Mười ba kim châm quỷ môn, phương pháp châm cứu cổ y dùng châm bạc xuyên qua huyệt đạo ấy chỉ học được ở trong Thiên Y môn. Anh ta cũng đã đạt được mục đích rồi. Lục Hủ lau mồ hôi, cất giấy chứng nhận thân phận mà Thiên Y môn cấp cho mình vào, bước về phía tổng bộ Thiên Y môn. Chẳng mấy chốc, danh sách trúng tuyển bài kiểm tra cấp ba đã có, thành tích cũng được dán trên tường. Có điều chẳng có mấy ai để ý, dù sao phải đến sau cấp bốn thì các thành viên mới sở hữu quyền lực nhất định trong Đan Minh. “Doanh tiểu thư, đã nghe ngóng rồi.” Vân Sơn trở về từ Đan Minh: “Tiểu thư và một thành viên khác tên Lục Hủ là hai thành viên duy nhất được Đan Minh xếp vào hàng nòng cốt của đợt lần này.” Anh ta lấy một tờ giấy ra: “Bài kiểm tra cấp bốn là tháng sau, đây là đơn đăng ký mà Đan Minh gửi tới.” Doanh Tử Khâm nhận lấy, nhanh chóng điện xong. Vân Sơn cất vào, chần chừ một lát: “Doanh tiểu thư, tiểu thư đứng hạng nhất nhưng Đan Minh lại cho Lục Hủ vào Thiên Y môn, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa biết là gì.” Doanh Tử Khâm không hề ngẩng đầu lên, nghe thấy thế cũng rất thản nhiên: “Ừm, tốt thật.” “Hả?” Vân Sơn vò đầu: “Cô không muốn vào Thiên Y môn à?” Thiên Y môn, sư môn mà biết bao nhiêu cổ y muốn vào. Điều quan trọng nhất là trong Thiên Y môn có rất nhiều bí tịch cổ y không hề tiết lộ ra bên ngoài. Cho nên dù là nhà họ Mộng, bọn họ cũng muốn gửi thành viên gia tộc vào trong đó. Thiên Y môn và Đan Minh khác nhau. Thiên Y môn chú trọng phương pháp châm cứu, Đan Minh chỉ tập trung vào luyện thuốc. “Không vào.” Doanh Tử Khâm chọn dược liệu, ngáp một cái: “Tôi vào Thiên Y môn làm gì đâu, mệt lắm.”
Ở Đại học Đế đô là cô đã đủ bận rộn rồi, làm gì có thời gian đến Thiên Y môn nữa. Mặt khác, Thiên Y môn do Phục Tịch xây dựng nên. Ba ngàn đệ tử trong sự môn đều trở thành đồ tôn của cô rồi, chẳng biết đã truyền bao nhiêu đời. Chuyện này cũng ngượng ngùng như khi nhìn thấy tên của mình trên sách giáo khoa vậy. Đương nhiên, Thiên Y cốc cũng cho đệ tử dược liệu miễn phí, có điều cô không muốn lấy tiền của đồ đệ mình. Doanh Tử Khâm phân chia dược liệu xong xuôi, chợt nhớ ra một chuyện: “Cái này cho anh.” Vân Sơn nhận lấy chiếc túi thơm đó, vừa vui mừng vừa khó hiểu: “Doanh tiểu thư, đây là cái gì?” “Nguyên liệu thừa còn lại khi làm thuốc an thần cho thiếu gia nhà các anh dùng đấy, cũng có thể đề phòng nội hình chạy loạn trong lúc các anh tu luyện, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.” Vân Sơn vui mừng cất vào. Cho đến khi Doanh Tử Khâm lại móc ra thêm một cái nữa: “Vẫn còn một cái, cho em trai anh.” Vân Sơn: “…” Anh ta hết vui rồi. Sau khi làm xong mọi việc, Doanh Tử Khâm rời khỏi nhà họ Diệp, đến Đại học Đế đô. Khoảng thời gian này, Tả Lê vẫn liên tục gọi cho cô, cô xách một tương dầu gội đầu đi gặp anh ta, chặn họng anh ta lại. Tả Lê cũng chỉ có thể im miệng không nhắc đến chuyện thí nghiệm và luận văn nữa, vì vậy anh ta nói: “Em Doanh à, cuối tháng Đại học Norton sẽ cử sinh viên tới giao lưu, trên danh sách có tên của em trai em, em đi tiếp đón nhé?” Đây là lần đầu tiên Đại học Norton cử sinh viên đến giao lưu với các trường đại học, sinh viên của Đại học Đế đô đều rất vui mừng. Trường đại học số một thế giới, cuối cùng cũng được nhìn thấy một góc của tảng băng rồi. Doanh Tử Khâm không hề từ chối việc này: “Được.” Hôm qua Ôn Thính Lan cũng đã gọi điện thông báo với cô rồi. Điều bất thường là lần này em trai cô không hề báo cáo cho cô biết là cậu đã làm nổ tung mấy cái phòng thí nghiệm. “Hầy, nếu như năm xưa sớm hơn một bước thì chẳng phải đã cướp được em trai em về với Đại học Đế đô của chúng ta rồi sao?” Tả Lê vẫn rất tiếc nuối: “Tôi thấy trên tài liệu viết em ấy thuộc khoa cơ khí, chắc chắn vật lý cũng không tệ.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Tài liệu?” “Đúng, danh sách sinh viên giao lưu.” Hiệu trưởng gửi xuống cho giáo sư các viện khoa, Tả Lê đã in ra một bản cho Doanh Tử Khâm xem. Lần này Đại học Norton cử năm sinh viên sang nhưng chỉ có Ôn Thính Lan và một sinh viên khác có viết tên gọi và chuyên ngành ở đằng sau. “Em Doanh, em nhìn xem, Đại học Norton xem trọng em trai của em biết bao.” Tả Lê cảm thán: “Chỗ này có ba sinh viên đến cả chuyên ngành cũng chẳng có này.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm, xem trọng thì xem trọng đấy nhưng lý do quan trọng nhất là nếu chuyên ngành của ba
sinh viên kia được viết lên, e rằng sẽ khiến Tả Lê sợ đến mức rụng tóc mất. Tả Lê lại bảo: “Đến lúc đó tôi nhất định phải trò chuyện với các em ấy nhiều hơn, hỏi các em ấy xem rốt cuộc Đại học Norton tốt ở chỗ nào.” Cho đến khi Doanh Tử Khâm lại móc ra thêm một cái nữa: “Vẫn còn một cái, cho em trai anh.” Vân Sơn: “…” Anh ta hết vui rồi. Sau khi làm xong mọi việc, Doanh Tử Khâm rời khỏi nhà họ Diệp, đến Đại học Đế đô. Khoảng thời gian này, Tả Lê vẫn liên tục gọi cho cô, cô xách một tương dầu gội đầu đi gặp anh ta, chặn họng anh ta lại. Tả Lê cũng chỉ có thể im miệng không nhắc đến chuyện thí nghiệm và luận văn nữa, vì vậy anh ta nói: “Em Doanh à, cuối tháng Đại học Norton sẽ cử sinh viên tới giao lưu, trên danh sách có tên của em trai em, em đi tiếp đón nhé?” Đây là lần đầu tiên Đại học Norton cử sinh viên đến giao lưu với các trường đại học, sinh viên của Đại học Đế đô đều rất vui mừng. Trường đại học số một thế giới, cuối cùng cũng được nhìn thấy một góc của tảng băng rồi. Doanh Tử Khâm không hề từ chối việc này: “Được.” Hôm qua Ôn Thính Lan cũng đã gọi điện thông báo với cô rồi. Điều bất thường là lần này em trai cô không hề báo cáo cho cô biết là cậu đã làm nổ tung mấy cái phòng thí nghiệm. “Hầy, nếu như năm xưa sớm hơn một bước thì chẳng phải đã cướp được em trai em về với Đại học Đế đô của chúng ta rồi sao?” Tả Lê vẫn rất tiếc nuối: “Tôi thấy trên tài liệu viết em ấy thuộc khoa cơ khí, chắc chắn vật lý cũng không tệ.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Tài liệu?” “Đúng, danh sách sinh viên giao lưu.” Hiệu trưởng gửi xuống cho giáo sư các viện khoa, Tả Lê đã in ra một bản cho Doanh Tử Khâm xem. Lần này Đại học Norton cử năm sinh viên sang nhưng chỉ có Ôn Thính Lan và một sinh viên khác có viết tên gọi và chuyên ngành ở đằng sau. “Em Doanh, em nhìn xem, Đại học Norton xem trọng em trai của em biết bao.” Tả Lê cảm thán: “Chỗ này có ba sinh viên đến cả chuyên ngành cũng chẳng có này.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm, xem trọng thì xem trọng đấy nhưng lý do quan trọng nhất là nếu chuyên ngành của ba sinh viên kia được viết lên, e rằng sẽ khiến Tả Lê sợ đến mức rụng tóc mất. Tả Lê lại bảo: “Đến lúc đó tôi nhất định phải trò chuyện với các em ấy nhiều hơn, hỏi các em ấy xem rốt cuộc Đại học Norton tốt ở chỗ nào.” Tại sao chẳng lần nào bọn họ giành được người với trường đó? “Thế thì vẫn nên…” Doanh Tử Khâm ngừng một chút: “Ít tiếp xúc với bọn họ thì hơn.” Thiên tài của Đại học Norton rặt một lũ điện, thật sự chẳng được mấy người bình thường có thể chịu nổi bọn họ.
Ôn Thính Lan còn đỡ, cậu thuộc khoa cơ khí, nghiên cứu vũ khí nóng. Các đại học khác cũng có khoa cơ khí, nhưng khoa chiêm tinh và khoa luyện kim… Nghe có vẻ giống lừa đảo. *** Giới cổ vũ. Nhà họ Diệp. Hôm nay bầu không khí của nhà họ Diệp rất nặng nề, mấy đứa nhóc đều bị bố mẹ mình dẫn về, không cho phép chơi bời bên ngoài nữa. Bên trong từ đường nhà họ Diệp. Diệp Trường Không sắc mặt buồn bã, nói từng từ một: “Lần này cạnh tranh thất bại là chuyện tất nhiên.” “Trong đêm nay, mọi người đưa những người khác nhanh chóng rời khỏi nhà họ Diệp đi, tôi ở lại đây là được.” “Ông nội, thế làm sao được?” Gia chủ nhà họ Diệp lập tức phản đối: “Nhà họ Diệp cùng tiến cùng lùi.” “Thái gia gia.” Diệp Linh cũng nóng ruột: “Thế phải làm sao đây? Nhà họ Diệp giải tán thì giải tán thôi nhưng người không thể gặp chuyện được.” Năm nay Diệp Trường Không chín mươi lăm tuổi, đã là độ tuổi xưa nay hiếm với người bình thường nhưng với cổ võ giả thì ông ấy vẫn còn rất trẻ. Gia chủ nhà họ Diệp biết, với năng lực của nhà họ Diệp, có thể sở hữu một phần lãnh thổ ở đây đã là chuyện khó khăn rồi. Mỗi mảnh đất thích hợp cho cổ võ giả tu luyện ở giới cổ võ đều không dễ có được. Năm xưa, lúc nhà họ Diệp vẫn chưa được thành lập, một vị tổ tiên sở hữu tu vi cổ vũ trăm năm của nhà họ Diệp là tông sự cổ võ. Mảnh đất này là do vị tổ tiên đó giành được trong một lần giao đấu, từ đó nhà họ Diệp được thành lập. Bây giờ vị tổ tiên kia đã qua đời, lãnh địa cũng đã đến lúc bị lấy lại. Năm xưa bọn họ lập giao ước, nếu như vào lúc lãnh địa bị thu về, nhà họ Diệp vẫn chưa xuất hiện thêm một vị tông sự cổ võ thì tất cả người nhà họ Diệp đều phải tự chế nội hình của mình. Bây giờ tu vi của Diệp Trường Không là bảy mươi năm, còn cách tu vi trăm năm rất xa, vả lại thọ nguyên của ông ấy cũng đã sắp cạn kiệt rồi. Bây giờ thật sự không còn cách nào nữa. “Hày, hết cách rồi.” Diệp Trường Không lắc đầu: “Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì hơn, nhà họ Tuyết tác phong tàn nhẫn, đừng để bọn họ bắt mất.” “Vâng, thưa ông nội.” Cuối cùng gia chủ nhà họ Diệp cũng vâng lời, ông hít sâu một hơi, cau mày: “Diệp Linh, Diệp Hằng đâu?” Ông chỉ có hai đứa con thôi. Hiển nhiên thiên phú cổ võ của Diệp Hằng cao hơn nhưng thật sự không khiến ông bớt lo bằng Diệp Linh. Diệp Linh ngây ra một lát, trả lời: “Anh ấy đến giới cổ y rồi, hôm nay tiểu thư Thanh Gia lên lớp, anh ấy đi xem rồi.” Gia chủ nhà họ Diệp giận tím cả mặt: “Thằng nhóc khốn kiếp! Nó hiểu cổ y à? Nó biết luyện đan hả? Xem cái gì? Có ích lợi gì không?”
Nhà họ Diệp đang ở thời điểm sống chết tồn vong mà Diệp Hằng còn chạy đến giới cổ y xem Lâm Thanh Gia lên lớp dạy các cố y khác luyện đan à? Gia chủ nhà họ Diệp vô cùng tức giận. Giới cổ vũ có hàng chục triệu cổ võ giả, nhưng tông sự cổ vỡ lại là cấp bậc mà hầu hết các cổ võ giả không thể đạt đến được. Chỉ có đột phá cảnh giới tông sư mới có thể giúp gia tộc có chỗ đứng vững vàng trong giới cổ võ. Nhà họ Diệp chỉ là một trong số những gia tộc nhỏ tầm thường. “Diệp Linh, con đi báo cho Doanh tiểu thư, nhà họ Diệp sắp giải tán rồi.” Gia chủ nhà họ Diệp trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Bảo cô ấy ra ngoài trước đi, nơi này không an toàn nữa.” Diệp Linh gần đầu, đi tìm Doanh Tử Khâm. Vài phút sau, cô dẫn theo cô gái đến. “Doanh tiểu thư, xin lỗi xin lỗi nhé.” Gia chủ nhà họ Diệp rất áy náy: “Bây giờ bản thân chúng tôi còn khó giữ, sau này nếu như có duyên thì vẫn sẽ gặp lại.” Doanh Tử Khâm khẽ híp mắt: “Sao thế?” Diệp Linh giải thích sơ qua một lượt về ân oán từ thời tổ tiên của nhà họ Diệp, sau đó lau nước mắt: “Doanh tiểu thư, dạo gần đây nhà họ Diệp đang rối ren nhiều việc, cô không phải là người nhà họ Diệp, không liên quan gì đến việc này nên mau chóng rời khỏi thì tốt hơn.” Doanh Tử Khâm chẳng nói gì. Gia chủ nhà họ Diệp bàn bạc công việc với Diệp Trường Không. Nhưng rời khỏi nơi này là chuyện chắc chắn rồi. Doanh Tử Khâm cụp mắt xuống, rút điện thoại ra, nhắn một tin cho Phó Quân Thâm. “Trưởng quan, có phải nhà họ Diệp cũng từng giúp anh không?” Dù sao những gia tộc giống như nhà họ Diệp ở giới cổ vũ nhiều vô số kể. Tuy rằng nhà họ Diệp ít nhân khẩu, bọn họ cũng chẳng có tranh chấp gì. Song, nếu không phải vì rất tin tưởng nhà họ Diệp, Phó Quân Thâm sẽ không cho cô đến đây. Chẳng mấy chốc đã có tin nhắn trả lời. [Phó Quân Thâm]: Ừm, có một lần, khi đó không còn sức nữa, tình cờ gặp được tiền bối Trường Không, ông ấy đã đưa anh về nhà họ Diệp, chăm sóc cho anh suốt mấy ngày. [Phó Quân Thâm]: Bọn họ không biết thân phận của anh, anh đã âm thầm cử người trông chừng nhà họ Diệp. Nếu không nhà họ Diệp đã bị tiêu diệt từ rất lâu trước đây rồi. Doanh Tử Khâm nghĩ đến cậu nhóc mới được ăn một miếng thịt thôi mà đã vui vẻ vô cùng, khẽ im lặng: “…”
Nếu Phó Quân Thâm đã cho tiền vậy thì chắc chắn là do gia chủ nhà họ Diệp keo kiệt đã thành quen.Tuy nhiên,tiết kiệm đúng là một thói quen tốt,ít nhất sẽ không chiều hư con cháu đời sau.Doanh Tử Khâm nhìn hàng chữ suy nghĩ hồi lâu,ngón tay gõ nhịp lên bàn. Chi thứ hai của Diệp nhị gia đã bị diệt trừ hoàn toàn,bây giờ nhà họ Diệp chỉ còn lại một mình nhánh của gia chủ nhà họ Diệp mà thôi.Những người khác cô không dám chắc chắn nhưng ba người đang có mặt ngay lúc này thì đúng là đáng để tin tưởng. “Trận đối chiến hôm sau,vị cổ võ giả ra thi đấu cho nhà họ Lỗi đã bước chân lên cấp bậc tông sư được mười năm rồi.”Diệp Trường Không nói:“Ta không phải là đối thủ của người đó.”
“Chẳng phải chỉ là tông sư thôià?”Doanh Tử Khâm quay đầu,giọng nói thản nhiên,dặn dò Vân Sơn:Lấy châm ra đây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]